Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 360 - Chương 360: Giếng Cạn Thần Kì

Chương 360: Giếng cạn thần kì

Bên trong trang viên, Diệp Lăng bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, cắn hạt dưa xem TV.

Trên đường trở về, hắn phát hiện ánh mắt Lý Lâm nhìn hắn đã trở nên không giống lúc đầu, có chút không thể tưởng tượng cộng thêm với một chút khiếp sợ.

Đương nhiên, Diệp Lăng tuyệt đối có thể lí giải, dù sao tên Phạm Chí kia cũng là một nhân vật công chúng, hơn nữa mạng lưới quan hệ của tên Phạm Chí cũng rất lợi hại, rất dọa người.

Gì mà quan to, côn đồ lưu manh, học sinh thành phần trí thức, không có thành phần nào mà hắn ta không giao lưu, dĩ nhiên, bản tính của những người đó cũng đều không ra sao cả.

Mà phòng trong của Lưu Xảo, Lý Lâm đang khiếp sợ nhìn cô: “Xảo Nhi, chị họ phát hiện em phát tài rồi a, tìm được một người chồng Kim Quy a!”

“Chậc chậc, cô gái nhỏ, còn muốn giấu chị họ à, sợ chị họ mượn tiền em hay sao?”

Lưu Xảo thành thật nói: “Lâm tỷ, chị cần tiền à? Vậy sao không nói sớm, cần bao nhiêu?”

“Cần một tỷ, có không?” Lý Lâm cũng nói đùa với Lưu Xảo, một tỷ là một khoản tiền lớn, cho dù là chả đẻ cũng chưa chắc đã cho a.

Lưu Xảo gật đầu: “Một tỷ sao? Được.”

Nói xong, Lưu Xảo thế mà thật sự gọi Diệp Lăng tới, Lý Lâm ngẩn người, não của con bé này có phải hỏng rồi không.

Sau khi Diệp Lăng đi vào phòng, Lưu Xảo liền nói với Diệp Lăng rằng Lý Lâm muốn mượn tiền, hơn nữa còn là một tỉ.

Diệp Lăng vốn không thèm suy nghĩ liền gật đầu: “Lâm tỷ, chị gửi số tài khoản cho tôi, bây giờ tôi liền chuyển cho chị, một tỉ có đủ hay không?”

Đối với Diệp Lăng mà nói, người nhà của Lưu Xảo cũng chính là người nhà của hắn, quan trọng nhất chính là một tỷ cũng không là gì vối hắn cả, không thể thương tổn đến gân cốt cũng không thể nhúc nhích được đầu khớp xương.

Nếu như Diệp Lăng chỉ là một thổ hào có tài sản trăm vạn, thì cho dù người khác có lấy đầu khớp xương của hắn ra hắn cũng sẽ không chịu nhả tiền ra, cho nên nói, kinh tế quyết định tất cả.

Lý Lâm bối rối, đùa gì thế, một tỉ a, nói mượn liền mượn, cũng không sợ cô ta trốn nợ không trả à?

“Không phải không phải, Diệp Lăng cậu hiểu lầm rồi, tôi và Xảo Nhi chỉ đang đùa thôi, tôi cần nhiều tiền như vậy cũng vô dụng thôi, hơn nữa tôi cũng không thiếu tiền, nhưng mà vẫn phải cám ơn cậu a.”

Lý Lâm vội vàng nói, cho cô ta một tỉ, bảo cô ta nằm trong nhà nghĩ cũng nghĩ không ra rốt cuộc nên tiêu thế nào.

Diệp Lăng gật đầu, cũng không nói cái gì nữa, cười sau đó đi ra, sau khi hắn đi ra ngoài, sắc mặt Lý Lâm lập tức đỏ lên: “Cô gái nhỏ này, em đang khoe khoang trước mặt chị à, muốn cho chị xấu mặt phải không.”

“À? Lâm tỷ, chị nói gì vậy chứ, nhưng mà chẳng phải chị cần dùng tiền sao?” Lưu Xảo cười hì hì.

Lý Lâm bất đắc dĩ vỗ trán: “Thật không hiểu nổi nhà các em rốt cuộc là những quái vật gì, nhưng mà Xảo Nhi, chị quả thật có việc muốn nói với em.”

Lưu Xảo gật đầu, Lý Lâm lặng lẽ nói với Lưu Xảo, mà lúc này ở trong đại sảnh, Diệp Lăng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nói chuyện đến tận mấy phút sau mới cúp máy.

Ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Diệp Lăng lộ vẻ ngưng trọng, Thần Phong và Diệp Vô Đạo đã đi, mang theo hơn mười tinh anh của Cục Dị Năng và một vị Kim Đan lão tổ, lấy danh nghĩa quốc gia đi đến các quốc gia phương Tây tiến hành “So tài thân thiết với nhau”.

Nhưng Diệp Lăng luôn có một chút dự cảm không tốt, mặc dù hai người họ đã mang theo một vị Kim Đan lão tổ, tuy nhiên cũng chính vì thế sẽ trở thành cái đinh trong mắt của không ít người.

Bây giờ toàn bộ cường giả Kim Đan Kỳ ở phương Tây đều đã là những cánh hoa tàn lụi, từ sau trận chiến ở gia tộc Manchester thì đã tử thương quá nửa.

Nhưng đột nhiên lại có một vị cường giả Kim Đan Kỳ của Hoa Hạ đến đó, sẽ có không ít người nghĩ ra một số suy nghĩ kì quái, hơn nữa chỉ dựa vào sự điên cuồng của Diệp Vô Đạo, nhất định cũng sẽ đắc tội với không ít người.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng liền cảm thấy không yên tâm, hắn gọi một cuộc điện thoại: “Nữ Hoàng đại nhân của anh, đang ở chỗ nào đó? Có phải đang ở sau lưng anh tìm tiểu bạch kiểm không.”

Đầu bên kia điện thoại,Teressa, Nữ Hoàng của gia tộc Rothschild, sau khi Teressa nhận được điện thoại của Diệp Lăng liền vô cùng kích động: “Anh là tên khốn kiếp! Đã nửa tháng không gọi điện thoại cho em rồi, nói, có phải anh đã tìm được niềm vui mới rồi không!”

“Niềm vui mới? Trong nhà tiểu gia anh có tận mười mấy người, anh còn tìm niềm vui mới cái rắm a, được rồi, anh và em nói chính sự đi.” Diệp Lăng không giống như bình thường tiếp tục nói xằng bậy, mà trực tiếp đi vào chủ đề.

“Thần Phong và Diệp Vô Đạo đã mang một số Dị Năng Giả đi đến phương Tây, bọn họ muốn dùng danh nghĩa quốc gia để so tài với các cường giả phương Tây, anh sợ bọn họ sẽ xảy ra việc, em hãy sắp xếp người của gia tộc Rothschild đi giám sát bọn họ.”

“Nhất định không thể để việc ngoài ý muốn xảy ra, nếu xảy ra chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh.”

Đầu bên kia điện thoại, Teressa cũng đồng ý, cô ta biết hai người kia là những người bạn tốt nhất của Diệp Lăng, sau khi cúp điện thoại liền bắt đầu chỉ huy một ít tinh anh của gia tộc Rothschild tiến hành nhận nhiệm vụ.

Diệp Lăng cúp điện thoại, híp mắt lại: “Mong rằng các người sẽ không ép ông đây phải đi đến đó lần nữa, mở ra đại khai sát giới với các người!”

Nếu như Thần Phong và Diệp Vô Đạo thật sự xảy ra chuyện, như vậy Diệp Lăng nhất định sẽ chạy như điên đến các nước phương Tây, nhấc lên máu tanh ngập trời.

Còn về giảng đạo lý gì đó, rất xin lỗi, ông đây chính là bao che khuyết điểm, vô lí như vậy đó, chọc tới người thân của hắn thì hắn sẽ giết hết, cần gì giảng đạo lí có công bằng hay không.

Diệp Lăng là như vậy đó, nếu ngay cả người thân và bạn bè của mình mà cũng không bảo vệ được, vậy còn tu luyện để làm gì, nghịch thiên cái rắm.

Mười giờ trưa, Diệp Lăng gọi điện thoại cho Hùng Tam đặt một bàn đồ ăn, đón gió tẩy trần cho Lý Lâm, người trong nhà ăn đến mức cười híp mắt, đặc biệt là Lý Lâm, tròng mắt đều chảy ra nước bọt.

Cô ta chưa bào giờ ăn được thức ăn ngon như thế này a, nhà hàng cao cấp nhất mà cô ta từng đến cũng chỉ có năm sao, hơn nữa cũng chỉ vào mà không tiêu tiền.

Sau khi tất cả mọi người đều đã ăn no, Diệp Lăng bảo người sắp xếp cho Lý Lâm một căn phòng để nghỉ ngơi, mà Lưu Xảo thì lại tới tìm Diệp Lăng.

“Chồng ơi, nói với anh một chuyện nè.” Lưu Xảo rúc vào ngực Diệp Lăng, nhẹ giọng nói.

Diệp Lăng gật đầu: “Nói đi bé mèo ngoan, sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

Lưu Xảo gật đầu: “Lần này Lâm tỷ đến đây đúng là có chút chuyện, là bởi vì cậu của em.”

Cậu?

Diệp Lăng ngẩn người, hắn chưa từng nghe Lưu Xảo nhắc đến cậu của mình.

Lưu Xảo gật đầu, sau đó bắt đầu nói cho Diệp Lăng, theo lời cô nói, thì cậu của cô đã ra ngoài làm công từ rất sớm, ở tại Trung Nguyên Nam Dương.

Sau đó trải qua vài chục năm dốc sức làm ăn, ở đó xây một căn nhà, đồng thời mở ra một nhà máy rượu thuộc về ông ta.

Theo đạo lý mà nói, đây cũng tính là một nhân sĩ thành công a, nhưng không biết vì sao, việc làm ăn của nhà máy rượu vẫn không quá tốt, cho nên sinh ý cũng nửa chết nửa sống.

Mà vào một năm trước, ở sân sau của nhà máy rượu đột nhiên phát hiện cái giếng cạn vốn đã khô từ lâu, thế mà bây giờ lại xuất hiện nước.

Nước kia trong veo, hơn nữa còn rất ngọt, cậu của Lưu Xảo vô cùng kích động, ông ta thử dùng loại nước kia để ủ một ít rượu, kết quả lại rất thành công.

Loại rượu kia còn chưa được bán ra thì đã bị một cậu ấm trong vùng nhìn trúng, bây giờ nhất định muốn thu loại rượu kia vào, hơn nữa còn lợi dụng bối cảnh gây khó dễ cho nhà máy rượu của cậu Lưu Xảo

Hiện nay toàn bộ nhà máy rượu đã không còn một chút lợi ích nào cả, quan trọng hơn là nhà máy rượu đã nửa năm không phát tiền lương rồi.

Cậu Lưu Xảo hầu như đã bán sạch tất cả gia sản của mình, bây giờ còn thiếu nợ hơn trăm vạn, gần như đã đến tuyệt lộ.

Bình Luận (0)
Comment