Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 361 - Chương 361: Công Nhân Xung Đột

Chương 361: Công nhân xung đột

Trước cậu ấm đe dọa dụ dỗ, sau lại có công nhân suýt chút bạo động thảo phạt ông chủ vô lương tâm.

Cuộc sống của cậu Lưu Xảo rất khó khăn, thậm chí có thể nói là bước từng bước gian nan.

“Mà cậu cũng biết nhà của chúng em rất nghèo khó, cho nên cũng không mở miệng, nhưng lại đến nhà Lâm tỷ mượn hơn mười vạn, nhưng vẫn không thể lấp đầy lỗ hổng kia.”

“Diệp Lăng, có thể cho cậu em vay ít tiền không, để ông ấy vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này?”

Lưu Xảo cũng hơi khó xử, cô cũng không muốn vì chuyện của người thân mình mà gây thêm phiền phức cho Diệp Lăng.

Diệp Lăng cười sờ đầu Xảo: “Hiện tại vấn đề không phải là tiền hay không tiền, chồng có thể cho cậu của em 100 triệu, một tỷ, nhưng vậy cũng không có tác dụng.”

“Vấn đề then chốn bây giờ là những âm mưu mà cậu ấm đang muốn có được nhà máy rượu kia bày ra, có đôi lúc, có vài chuyện không thể xử lí bằng tiền được.”

“Phải nhớ kỹ câu nói, “huyền quan bất như hiện quản”, cho nên nói vấn đề hiện tại của cậu, chính là cậu ấm kia.”

(Huyền quan bất như hiện quản: Chỉ khi gặp vấn đề, tìm lãnh đạo cấp cao còn không thực tế bằng người phụ trách.)

“Như vậy đi, anh và Mạc Tinh đi đến Nam Dương một chuyến, vừa lúc anh cũng muốn đến Trung Nguyên xem thử, nơi đã có năm ngàn năm văn hóa kia, đến cùng có mị lực như thế nào.”

Trung Nguyên (tiếng Trung: 中原; bính âm: Zhōngyuán) là một khái niệm địa lý, đề cập đến khu vực trung và hạ lưu Hoàng Hà với trung tâm là tỉnh Hà Nam, là nơi phát nguyên của nền văn minh Trung Hoa, được dân tộc Hoa Hạ xem như trung tâm của Thiên hạ.

Diệp Lăng cười nói, năm ngàn năm, Trung Nguyên đóng vai nhân vật vô cùng trọng yếu trong dòng sông lịch sử của Hoa Hạ, hầu như mỗi một triều đại sụp đổ đều có liên quan lớn đến Trung Nguyên.

Người chiếm được Trung Nguyên thì chiếm được thiên hạ, đây không chỉ là một chiến lược chiến thuật, mà còn có ý nghĩa không giống bình thường.

Lưu Xảo vô cùng kích động: “Nếu được như vậy thì thật tốt quá, bây giờ em sẽ đi gọi điện thoại cho cậu, anh và Mạc Tinh lúc nào thì đi?”

“Ngày mai đi, sáng sớm ngày mai anh và Mạc Tinh liền lái xe đi, thuận tiện ngắm phong cảnh gì đó.” Diệp Lăng cười.

Lưu Xảo gật đầu, cười đi ra ngoài gọi điện thoại cho cậu cô ta, mà Diệp Lăng cũng gọi điện thoại cho Mạc Tinh: “Này, ngày mai đi đến Trung Nguyên một chuyến với tôi đi, làm chút chuyện.”

“Trung Nguyên? Đi, tôi đi đặt vé máy bay.” Mạc Tinh ngẩn người, sao tên này lại muốn chạy tới chỗ kia cơ chứ.

“Đặt vé em gái cậu a, chúng ta lái xe đi, thuận tiện còn có thể đi du lịch, sáng sớm ngày mai tới trang viên của tôi, chúng ta đi sớm một chút.” Diệp Lăng cười lắc đầu.

“Diệp Lăng! Em gái cậu, thành phố Đông Hải cách Trung Nguyên rất xa a, cậu muốn mệt chết à?” Mạc Tinh gầm lên.

Nếu như lái xe đi, Diệp Lăng nhất định sẽ ngồi ở vị trí phó lái, như vậy, trọng trách lái xe sẽ đặt lên người Mạc Tinh, một nghìn tám trăm cây số a, Mạc Tinh chưa từng thử qua.

“Yên tâm đi, còn có Thiên Hạo, tiện thể đến sư môn của anh ta xem một chút.” Diệp Lăng cười nói.

Lý Thiên Hạo, truyền nhân của Hỏa Thần Đài Thiên Cơ Phái, nếu muốn đi Trung Nguyên, vậy nhất định phải đến Thiên Cơ Phái xem một chút a.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng sắp xếp mọi việc trong nhà xong, liền cùng Lý Thiên Hạo và Mạc Tinh lái xe lên xa lộ, nhưng vì Trầm Nguyệt Tâm muốn chuyện này tiến hành thuận lợi hơn, cho nên đã người của tập đoàn Hoa Mỹ ở Trung Nguyên toàn lực phối hợp với Diệp Lăng, phối hợp vô điều kiện.

Trên đường cao tốc, Diệp Lăng nói lại mọi chuyện cho Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo biết, sau khi hai người nghe xong đều ngẩn người, lập tức nở nụ cười, đặc biệt là Mạc Tinh.

“Chậc chậc, đã lâu không giẫm người, thế nào, đây là có người muốn lão tử nghìn dặm lao tới cầm máu a.”

Mạc Tinh có thể xem là một Hỗn Thế Ma Vương, có cấp bậc đại thiếu đứng đầu, bối cảnh hùng hậu, những tôm tép trong nước căn bản không dám đối kháng với cậu ta.

“Vừa lúc, bí thư của Nam Dương là thủ hạ cũ của cha tôi, lát nữa tôi gọi điện thoại cho ông ta, chúng ta đến nhà máy rượu, liền trực tiếp đánh vào mặt kẻ đứng phía sau, giải quyết một lần là được.”

Mạc Tinh cười hắc hắc, trong triều có người làm quan, huống chi là cậu ta, dòng chính của nhà họ Mạc phân bố khắp toàn quốc, hơn nữa mỗi bên đều là những người có quyền cao chức trọng, nếu không sao có thể được xưng là Tứ Đại Gia Tộc đứng sừng sững ở Thủ Đô.

Mà lúc này, trong một nhà máy rượu lụi tàn ở Nam Dương, một người đàn ông trung niên đang ngồi trong một phòng làm việc, nhìn những tấm hình đang treo trên tường, chúng đều được vào lúc ông ta còn hăng hái.

“Ai, hết thảy đều xong, cũng không biết người đàn ông của Xảo Nhi đến cùng có bản lĩnh hay không, mình thấy thật khó nắm bắt.”

Người đàn ông trung niên chính là cậu Trương Hoa của Lưu Xảo, bao nhiêu năm xa xứ, mới tạo dựng ra một sự nghiệp không tệ trong mắt người bình thường, nhưng bây giờ đã đến lúc cùng đường bí lối.

Đúng vào lúc đó, đột nhiên có một người đàn ông đeo mắt kính chạy tới, sắc mặt bối rối: “Xưởng trưởng Trương, không xong rồi, các công nhân lại muốn bạo loạn.”

Nói chuyện là kế toán Vương Kiến Quốc của nhà máy rượu, gương mặt đầy mồ hôi, mà sau khi Trương Hoa nghe xong liền lập tức đứng lên, sắc mặt đại biến: “Không phải tôi đã nói với bọn họ là hai ngày nữa sẽ giải quyết cho họ rồi sao!”

“Xưởng trưởng, ông mau đi xem một chút đi, tôi sợ lát nữa sẽ không khống chế được tâm trạng của bọn họ, sẽ xảy ra chuyện lớn mất.”

Vương Kiến Quốc cũng có chút sợ, ở nhà máy này đã vài chục năm, toàn bộ tâm huyết của ông ta đều đặt vào trong xưởng này, ông ta cũng không muốn để cho nhà máy này cứ như vậy trở thành dĩ vãng.

Trương Hoa cắn răng vỗ đùi: “Cái quái gì vậy, nhất định là do tên khốn kia giở trò quỷ, tôi bạo tất cả phụ nữ nhà hắn!”

Vừa nói, Trương Hoa chạy thẳng tới khu chưng cất rượu của nhà máy, trong khu chưng cất rượu, trên dưới trăm công nhân đang kích động gào thét.

“Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi! Con cái trong nhà đều đang đợi tiền này để đi học đây, trong nhà còn đang chờ tiền để mua gạo đây!”

“Đúng vậy đúng vậy! Trương Hoa, ông không lo đến việc ăn uống, nhưng sao ông lại không suy nghĩ đến chúng tôi, tôi cho ông biết, nếu hôm nay còn không phát tiền lương, lão tử sẽ không để yên cho ông đâu!”

Tròng mắt của các công nhân đều đỏ lên, đối với bọn họ mà nói, mỗi tháng tiền lương của bọn họ chính là số tiền để chống đỡ mọi thứ, bây giờ đã nửa năm chưa phát tiền lương, trong nhà đã không còn gì ăn nữa rồi.

Mà lúc này, Trương Hoa thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy tình cảnh như vậy, lại suy nghĩ đến tình cảnh của chính mình, trong mắt lập tức hiện lên nước mắt.

“Các anh em! Các anh em! Xin đừng nóng vội, hãy nghe tôi nói vài lời!”

Trương Hoa rống to, thanh âm trực tiếp lấn át hết tất cả mọi người, không gian lập tức im ắng lại, tất cả mọi người đều muốn xem thử xưởng trưởng này sẽ nói cái gì.

“Các anh em, tôi biết, nhà máy đã nửa năm không phát tiền lương cho mọi người, tôi cũng biết khoản này tiền lương này rất quan trọng với tất cả mọi người.”

“Bọn nhỏ đang chờ đóng học phí, vợ đang đợi cho gạo vào nồi, các cụ già đang chờ tiền mua thuốc chữa trị thân thể, tôi biết, tôi đều biết!”

“Mọi người đợi thêm một ngày cuối cùng nữa, một ngày cuối nữa thôi có được không! Ngày mai tôi tuyệt đối sẽ giải quyết vấn đề này cho mọi người!”

Trương Hoa rống to, mà lúc này, một gã công nhân có vẻ mặt coi thường đi về phía Trương Hoa mắng to: “Tôi nhổ vào, xưởng trưởng Trương, lời ông nói đúng là ba hoa chích chòe, nhưng nếu ngày mai ông trốn đi thì sao?”

“Ai chả biết nhà của ông không ở nơi này, ông phủi mông chuồn mất, chúng tôi đi tìm ai đòi tiền?”

“Không được, hôm nay phải lấy tiền ra, nếu không, hôm nay ông đừng mong có thể đi!”

Gã công nhân này lại bới móc tâm tình của mọi người lên, ngay khi mọi người lại muốn náo loạn lần nữa, Trương Hoa lập tức điên cuồng hét lên, tròng mắt đều đỏ.

“Các anh em! Các chị em! Các người vỗ ngực mà hỏi lại mình xem, thường ngày Trương Hoa tôi có đối xử tệ bạc với mọi người sao?”

“Hiện tại nhà máy hoạt động không tốt, thế nhưng Trương Hoa tôi dám thề với lương tâm, Trương Hoa tôi không có thẹn với các người a! Vì sao hôm nay ngay cả một chút tín nhiệm cũng không có!”

Trương Hoa rơi lệ, tim như bị đao cắt, mà Vương Kiến Quốc đang đứng ở một bên cũng đứng ra, trong mắt rưng rưng.

Bình Luận (0)
Comment