Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 362 - Chương 362: Động Thủ

Chương 362: Động thủ

Vương Kiến Quốc cũng kích động, nhìn thấy bộ dạng đó của Trương Hoa, đã lâu rồi ông ta không có kích động đến như vậy, hoàn toàn bị thiêu đốt lên.

“Các anh em, mọi người nghe tôi nói một câu! Ngày thưởng xưởng trưởng đối xử với chúng ta không tệ a!”

“Tôi biết, hiện tại nửa năm tiền lương kia đã khiến cho niềm tin trong lòng mọi người sụp đổ, thế nhưng mọi người không thể chờ đến một ngày cuối cùng nữa hay sao?”

“Tôi tin tưởng lời trưởng xưởng Trương nói, trong số mọi người đã có rất nhiều người là công nhân kì cựu đã làm trong xưởng mấy chục năm, mọi người đã thấy xưởng chúng ta khất tiền mọi người lúc nào chưa?”

“Bây giờ nhà máy gặp nguy cơ, mọi người có biết, xưởng trưởng đã bán tất cả tài sản của ông ấy, chỉ vì muốn cứu sống nhà máy này!”

“Tôi không biết nên nói như thế nào, nếu mọi người nói xưởng trưởng là người xứ khác, không tin ông ấy, như vậy hôm nay Vương Kiến Quốc tôi ở chỗ này đảm bảo, tôi tin ngày mai xưởng trưởng nhất định sẽ giải quyết việc này cho mọi người!”

“Nếu như không giải quyết được, Vương Kiến Quốc tôi cũng bán nhà cửa bán đất! Chỉ xin mọi người cho xưởng trưởng thời gian một ngày!”

Lời này của Vương Kiến Quốc khiến nước mắt Trương Hoa rơi cuồn cuộn, Vương Kiến Quốc đã sống bốn năm mươi năm, nhưng chưa lần nào khóc như vậy cả.

Khu xưởng này là tâm huyết cả đời của ông ta, ông ta không muốn nó bị hủy diệt trong tay mình, càng không hi vọng lão nhị đã đi theo ông ta vài chục năm phải bán nhà bán đất.

Lời của Vương Kiến Quốc khiến mọi người rất xúc động, bọn họ đã ở đây từ khi nhà máy mới thành lập, nếu nói đối nơi này không có một chút cảm tình nào thì đó là giả.

Hơn nữa bọn họ cũng đã đợi nửa năm rồi, nói thật ra bọn họ cũng không sợ lại đợi thêm một ngày, chỉ là nhìn thấy những người khác đi đến đây, cho nên bọn họ cũng đi theo.

Nhìn thấy mọi người ở xung quanh bắt đầu lộ vẻ cảm động, gã công nhân vừa quát mắng Trương Hoa lại vội vàng lại nói: “Vương Kiến Quốc, ông có nhiều tiền như vậy sao?”

“Bây giờ nói ba hoa chích choè, xưởng trưởng vừa chạy, người nhà ông sẽ chuẩn bị uống gió Tây Bắc hay là đi vào tù a, các anh em, đừng tin tưởng bọn họ!”

“Bọn tôi muốn tiền, những thứ khác bọn tôi không muốn nghe, bọn tôi không phạm pháp, đưa tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!”

Công nhân kia vừa hô, lập tức có không ít người cũng rống theo, Vương Kiến Quốc lập tức nóng nảy, sắc mặt bạo hồng: “Nhị Cẩu Tử! Thằng nhóc này, đừng cho rằng lão tử không biết cậu đang bị người khác sai khiến!”

“Sờ lương tâm của cậu đi, cha mẹ cậu đang nằm bệnh viện, còn không phải do xưởng trưởng mềm lòng trả trước cho cậu năm tháng lương sao? Cậu còn có lương tâm sao?”

Nhị Cẩu Tử cười nhạt: “Vương Thúc, đừng nói tôi bị người sai khiến nữa, không có ý nghĩa gì đâu, tôi chỉ muốn lấy lại tiền lương của mình thôi, chuyện này không sai chứ, tôi cũng không phạm pháp, tôi không thể cầm tiền mồ hôi nước mắt của mình sao?”

Mà lúc này, có bốn năm công nhân đứng dậy, đi tới cạnh Trương Hoa, họ đều là công nhân kỳ cựu trong xưởng.

“Xưởng trưởng, chúng tôi tin tưởng ông, đợi thêm một ngày nữa, nhà máy này là do chúng ta cùng nhau tạo lập lên, chúng tôi tin tưởng nhà máy nhất định có thể bình an vô sự!”

Một người trong đó thề son sắt nói, viền mắt Trương Hoa lập tức tràn ngập nước mắt, hoạn nạn thấy chân tình a.

Lúc này nhìn thấy có người đứng dậy, một ít công nhân ở hai bên trái phải cũng đi tới cạnh Trương Hoa, sự lựa chọn của bọn họ cũng giống như nhóm người ban nãy.

Chỉ trong vòng vài phút, đã có hơn phân nửa người đi tới cạnh Trương Hoa, mà ở bên người Nhị Cẩu Tử, cũng chỉ còn có hơn ba mươi người.

Nhị Cẩu Tử thấy vậy lập tức nóng nảy, mà lúc này có một người thanh niên trẻ tuổi từ sau lưng gã ta đi ra, ăn mặc thời thượng, đeo một cặp mắt kính có sợi tơ vàng bên viền mắt, đi tới trước người Nhị Cẩu Tử.

“Xưởng trưởng Trương, ông đều đã đến lúc này rồi, năm triệu, bán nhà máy cho Phùng ca, ông không những có thể trả xong tiền lương cho bọn họ, hơn nữa còn có thể dư lại mấy triệu, cớ sao không làm.”

Gã thanh niên chậm rãi nói, con ngươi Trương Hoa lập tức đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Giang Tùng! Tôi cho cậu biết, cậu đừng vọng tưởng, cho dù chết tôi cũng sẽ không bán nhà máy này cho tên Phùng Hỉ khốn kiếp kia đâu!”

Sau khi gã thanh niên Giang Tùng kia nghe được liền nhún vai, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút một cây ngậm lên miệng, chậm rãi châm lửa, phun ra một làn khói tròn.

“Ahhh, nếu đã như vậy, vậy Nhị Cẩu Tử à, tôi nhớ hình như người nhà của cậu vẫn còn đang chờ cậu cầm tiền lương về cứu mạng đó, tôi thấy a, nếu như cậu làm ra chuyện gì đó khác người, cho dù là chính phủ cũng sẽ phải lượng thứ cho cậu.”

Giang Tùng nói xong, Nhị Cẩu Tử lập tức trở nên kích động: “Giang ca nói rất đúng a, các anh em, nếu hôm nay lão già này không trả tiền lương cho chúng ta, chúng ta liền đập nhà máy này!”

Vừa nói, gã ta vừa cầm lên một ống thép dưới đất, đi tới chỗ máy móc chưng cất rượu, hung hăng đánh một gậy lên trên, máy móc lập tức phát ra tiếng ong ong, có chỗ đã bị nghiền nát.

Trương Hoa thấy vậy lập tức rống to: “Nhị Cẩu Tử, tôi liều mạng với cậu!”

Lộc cộc, Trương Hoa bước nhanh về phía trước, kết quả Nhị Cẩu Tử dữ tợn cười, đánh một gậy lên đùi Trương Hoa, khiến Trương Hoa ngã xuống đất, thống khổ kêu lên.

Giang Tùng cười nhạt, nhấc chân dẫm vào lồng ngực Trương Hoa: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ở huyện của chúng ta, còn chưa có ai dám chống lại Phùng ca đâu, tôi thấy ông đúng là chán sống rồi, lão già kia!”

“Có gan thì giết chết tao đi!” Trương Hoa cắn răng, đau nhức trên đùi khiến sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn.

Vương Kiến Quốc ở phía đối diện cũng lao về phía Giang Tùng, kết quả lại bị Giang Tùng tát một cái ngã xuống đất, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng, những công nhân đi tới cạnh Trương Hoa lúc nãy đều nổi giận đùng đùng.

Mà lúc này, Nhị Cẩu Tử còn đang điên cuồng đập máy móc, con mắt Trương Hoa trừng đến mức muốn nứt ra, đáng tiếc lại bị Giang Tùng đạp gắt gao, căn bản không cách nào phản kháng.

“Giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là mất hết vương pháp a.”

Đột nhiên, một tiếng nói lạnh như băng vang lên, mọi người xoay người lại nhìn, có ba thanh niên đang đi về phía họ, sắc mặt tái xanh.

“Tên hỗn đản từ đâu tới, cũng dám quản chuyện của Phùng ca, Nhị Cẩu Tử, phế bọn hắn cho tôi!” Giang Tùng nhe răng cười, hung quang trong mắt lóe lên.

Lời còn chưa nói xong, Nhị Cẩu Tử đã xông tới, gậy sắt trong tay đánh về phía ba người, nhưng gậy sắt của gã ta còn chưa hạ xuống, thì đột nhiên có một bàn chân đã đánh vào lồng ngực của gã.

Hưu, thân hình Nhị Cẩu Tử bay lên, sau đó hung hăng đập vào những thiết bị máy móc ở phía sau.

Phốc, Nhị Cẩu Tử phun ra một ngụ máu tươi, biểu tình thống khổ, cảm giác được mấy cây xương sườn ở lồng ngực đều đã bị đánh gãy, ngay cả hít thở cũng đau.

“Thiên Hạo, phế tên hỗn đản này đi.”

Diệp Lăng nói, ba người bọn họ đã liên tục chạy trên đường cao tốc, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lý Thiên Hạo đứng bên cạnh Diệp Lăng gật đầu, thân hình lóe lên, giống như quỷ lặng lẽ xuất hiện ở bên người Giang Tùng.

Hưu, một đầu ngón tay trắng nõn lộ ra, điểm về phía Giang Tùng, Giang Tùng thấy vậy lập tức vui vẻ, tên nhược trí từ đâu chạy đến, một đầu ngón tay thì có thể làm gì?

Nhưng sau một khắc, khi đầu ngón tay kia ấn vào cánh tay của gã ta, sắc mặt của gã ta lập tức trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi như hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống, bỗng nhiên gầm lên thảm thiết.

Đông, Giang Tùng trực tiếp ngồi phịch xuống đất, bưng lấy cánh tay, gã ta cảm thấy cánh tay của mình đã hoàn toàn phế đi, vô cùng thống khổ.

Diệp Lăng đỡ Trương Hoa đứng lên: “Xin lỗi cậu, con là người đàn ông của Lưu Xảo, con đã tới chậm.”

Trần Hoa liên tục gật đầu, bắt lấy cánh tay Diệp Lăng, vẻ mặt kích động, Diệp Lăng nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tất cả cứ giao cho con.”

Bình Luận (0)
Comment