Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 363 - Chương 363: Bỏ Ra Một Số Tiền Lớn

Chương 363: Bỏ ra một số tiền lớn

Diệp Lăng đến, không nghi ngờ gì làm cho Trương Hoa như uống vào một viên thuốc an thần. Mặc kệ hắn có thực lực hay không, ít nhất ở thời điểm mấu chốt nhất đã xuất hiện.

"Những người này chính là kẻ ép trả tiền lương công nhân?" Diệp Lăng chỉ vào Nhị Cẩu Tử đang lãnh đạo một đám người ở đối diện.

Trương Hoa gật đầu: "Đúng vậy, phía sau lưng cậu chính là những công nhân có thâm niên. Nếu lựa chọn tin tưởng cậu, thì ngày mai lại đến." Vừa nói xong Trương Hoa liền cảm thấy một trận đau đớn ở chân, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Diệp Lăng gật đầu: "Được, Mạc Tinh, tìm kế toán nhà xưởng, tại chỗ này làm rõ ràng những khoản tiền hỗn tạp kia."

"Còn có bọn họ, chọn những người tin tưởng xưởng rượu, từ giờ trở đi tiền lương mỗi người tăng gấp ba lần, sẽ trả trước ba tháng tiền lương, tôi muốn để cho bọn họ biết, lựa chọn của mình là sáng suốt!"

Mạc Tinh gật đầu, xoay người đi đến chiếc xe cách đó không xa lấy ra 10 triệu tiền mặt. Rồi sau đó Vương Kiến Quốc cũng vội vàng chạy tới phòng làm việc lấy bảng tiền lương của bọn họ ra.

Sau khi Vương Kiến Quốc nhìn thấy cái rương đầy tiền kia, nhất thời con mắt đỏ bừng, nước mắt rơi lả chã. Những công nhân lựa chọn tin tưởng Trương Hoa kia, đây là thù lao mà bọn họ nên được.

Cái khái niệm tiền lương của mỗi người tăng lên gấp ba lần, tối thiểu điều này đều làm cho đám người Nhị Cẩu Tử rung động không gì sánh được. Nếu quả thật là như vậy, sau này không phải là tiền lương của bọn họ có thể bằng tiền lương của thành phần tri thức ở đô thị sao?

Khi tiền mặt được phát tới tay của những người công nhân lựa chọn tin tưởng Trương Hoa kia, mắt những người công nhân này đều đỏ bừng.

"Anh bạn này! Chúng tôi tin lầm lời của Nhị Cẩu Tử, thật ra chúng tôi đều rất tin tưởng Trương xưởng trưởng!"

"Đúng vậy! Người ta là xưởng trưởng, sao có thể chiếm dụng tiền lương của những công nhân như chúng tôi."

Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người đều thay đổi lời nói, Nhị Cẩu Tử kia đang thống khổ rống lên thì trong nháy mắt đã bị chúng bạn xa lánh, dưới lợi ích tuyệt đối, lời kêu gọi của gã thì nhằm nhò gì.

Diệp Lăng quay đầu coi thường những tên đáng xấu hổ này, cười lạnh một tiếng: "Các người đó, lương tâm thực sự đã bị chó ăn rồi, đoán chừng mặt cũng bị chó gặm rồi."

"Tôi không muốn nói nhiều nữa, nhanh cút đi, nếu không tự nhận hậu quả!"

Nghe xong lời này, những người đang làm ầm ĩ kia đều khựng lại, sau đó lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Này, cái tên gia hỏa nhà mày sao lại nói như thế được, một người ở nơi khác đến, còn muốn khi dễ chúng tao sao?"

"Khi dễ các người? Có thể, Mạc Tinh đừng phát tiền lương cho bọn họ, trước hết để cho kế toán tính thử số thiết bị máy móc mà bọn họ phá hỏng là bao nhiêu, tổng số tiền là bao nhiêu."

Diệp Lăng cười nhạt, nếu đã muốn tính toán, như vậy liền cẩn thận tính một chút. Vốn còn muốn mở ra một mặt lưới, kết quả mấy tên khốn kiếp này vậy mà còn như nổi điên nhảy vào tấm lưới.

Mạc Tinh đậy nắp rương tiền lại, đứng lên cười nhạt: "Sách sách, tôi thấy, đoán chừng là mấy tên khốn kiếp này còn phải bù tiền vào nữa."

"Đừng! Chúng tôi đi, chúng tôi đi, đều do Nhị Cẩu chỉ huy chúng tôi phá hỏng những thứ này, không liên quan đến chúng tôi!" Đám người không có ra tay nhất thời luống cuống.

Một vài gia hỏa ra tay cũng nhất thời ngây người, chẳng qua nghĩ đến hậu thuẫn của bọn họ, lập tức giống như được tiếp thêm sức mạnh: "Hừ, chúng tao bị Trương Hoa khất nợ nửa năm tiền lương, mới mất đi lý trí."

"Coi như là chính phủ cũng sẽ hiểu cho chúng tao, đừng nói là cảnh sát, tao cho mày biết, mày phải bồi thường tiền an ủi tinh thần cho chúng tao, còn có tiền lãi, nếu không bọn tao không để yên đâu!"

Nhưng vào lúc này, Giang Tùng đứng lên, hắn cảm giác được mấy người Diệp Lăng là lai giả bất thiện, khoát tay áo nói: "Cầm lấy tiền của bọn mày rồi toàn bộ cút đi!"

Nói xong, Giang Tùng bưng lấy cánh tay của mình nhe răng cười: "Bọn mày nhớ lấy, chuyện này vẫn chưa xong đâu!"

Giang Tùng đi, Diệp Lăng cũng không ngăn cản gã, bởi vì không cần thiết, chỉ là một tôm tép mà thôi. Muốn đánh phải đánh con cá lớn chân chính.

Những công nhân kia nhìn thấy Giang Tùng đi khỏi, nhất thời từng người đều luống cuống. Diệp Lăng cũng không tính toán với bọn họ, thanh toán hết tiền lương cho bọn họ, sau đó để cho bọn họ đi.

Chỉ là, tên Nhị Cẩu Tử đang bị thương này, thì báo cảnh sát bị cảnh sát mang đi, lấy tội danh phá hư tài sản mà bị mang đi. Chỉ sợ nửa năm tiền lương của gã cũng không thể bù vào chỗ tiền phá hoại này.

Trương Hoa cũng nói cho công nhân trong xưởng, ngày mai lại nghỉ tạm một ngày, ngày kia chính thức bắt đầu làm việc.

Diệp Lăng đi cùng Trương Hoa đến bệnh viên khám chân một chút, đơn giản là không tổn thương cái gì, chẳng qua bị ngoại lực làm cho sưng lên, cùng với tụ huyết một chút mà thôi.

Buổi tối, trong một nhà ăn bình thường, đám người Trương Hoa, Vương Kiến Quốc và Diệp Lăng ngồi chung một phòng.

"Tiểu Diệp, thực sự là cậu không biết phải cảm ơn cháu sao nữa, nếu như cháu không tới, thực sự cậu không biết nên giải quyết chuyện này ra sao."

Trương Hoa lắc đầu, rót chén rượu, vì sự buồn khổ của mình mà uống một ngụm.

Diệp Lăng xua tay: "Cậu đừng nói như vậy, chuyện này cũng đã giải quyết gần xong, chẳng qua cháu muốn biết, rốt cuộc cái tên mơ ước xưởng rượu của cậu là người nào?"

"Là Phùng Hỉ, con trai độc đinh của Bí thư Huyện, tên hỗn đản này làm nhiều việc ác, ỷ vào thế lực của cha hắn, làm xằng làm bậy!" Vương Kiến Quốc oán hận nói.

Diệp Lăng gật đầu, một bên Mạc Tinh cũng vui vẻ nói: "Sách sách, chỉ là con trai của một Bí thư Huyện, vậy mà lại hung hăng ngang ngược đến tình trạng này, tôi thấy tên đó thực sự là đang đào mộ cho cha hắn."

Trương Hoa lắc đầu miễn cưỡng cười: "Được rồi, Tiểu Diệp, cậu không biết lúc nào có thể trả lại số tiền này cho cháu, thế nhưng khi nào cậu vẫn còn sống, thì nhất định sẽ không lừa cháu!"

"Cậu chết, còn có con của cậu, nói chung, cả đời Trương Hoa này sẽ không lừa bất cứ kẻ nào!"

Diệp Lăng nghe nói như thế thì lắc đầu: "Đừng nói như vậy, cậu là cậu của Xảo Nhi, vậy chính là cậu của cháu, cậu của cháu sao có thể bị một tên Bí thư Huyện nho nhỏ khi dễ được."

"Yên tâm đi, tin tưởng cháu, sau này xưởng rượu sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa tin tưởng cháu, Phùng Hỉ kia cũng sẽ không nhảy nhót được lâu đâu."

Trương Hoa gật đầu, hít vào một hơi, mấy người kết thúc bữa ăn trong bầy không khí không quá tốt này. Sau đó Diệp Lăng cự tuyệt chỗ ngủ do Trương Hoa sắp xếp, ba người tìm một khách sạn có hoàn cảnh không tệ ngủ qua đêm.

Bên trong gian phòng, Diệp Lăng đứng ở bên cửa sổ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ nói: "Không hổ là Trung Nguyên, nơi địa linh nhân kiệt, không biết đã sinh ra bao nhiêu yêu nghiệt."

"Đúng vậy, lịch sử Trung Nguyên bác đại tinh thâm, hơn nữa người tài ba xuất hiện lớp lớp, trong đó quan trọng nhất, chính là trong lòng đất của Trung Nguyên có Long Mạch."

Lý Thiên Hạo đi tới bên cạnh của Diệp Lăng nhẹ giọng nói.

Không chỉ có một Long Mạch, đoán chừng toàn bộ Hoa Hạ cũng phải có 30 cái Long Mạch, Long Mạch tưới nhuần một phương. Mà Trung Nguyên này đã trải qua ngàn năm lịch sử nhất định đã lưu trữ một khoản tài phú lớn, không cần phải nói, trong lòng đất khẳng định có Long Mạch.

Diệp Lăng gật đầu, chính hắn cũng cảm thấy được lực lượng của Long Mạch, đó là sinh cơ nồng nặc tỏa ra và ý chí thiên đạo.

Lúc này, ở một góc của huyện thành, bên trong trong một sàn nhảy, cánh tay của Giang Tùng đã được bó thạch cao, gã đang đứng bên cạnh một thanh niên. Người thanh niên này bắt chéo chân, tay cầm chén rượu, vẻ mặt khinh thường.

"Sách sách, nếu đã muốn chết, Phùng Hỷ tôi đây liền vui đùa với hắn một chút. Tôi cũng muốn nhìn xem ở mảnh đất nhỏ này, rốt cuộc là thiên hạ của người nào."

Nói xong, Phùng Hỉ cắn răng nâng cốc uống cạn rượu trong ly, ánh mắt lành lạnh.

Bình Luận (0)
Comment