Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng và hai người Lý Thiên Hạo, Mạc Tinh thức dậy thật sớm, chậm rãi đi dạo trên đường phố.
”Ha hả, không khí nơi này thật đúng là không tồi, có núi có sông có linh khí." Diệp Lăng cảm thán.
Lý Thiên Hạo gật đầu: "Đó là đương nhiên, Nam Dương có ngọc, chính là khoáng thạch do linh khí nuôi dưỡng. Ở trong lòng đất của toàn bộ Nam Dương, đều là mỏ ngọc."
Diệp Lăng gật đầu, nhìn những cụ già đang rèn luyện thân thể ở ven đường kia, mỗi khuôn mặt đều tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Người tới lúc già muốn cái gì, không phải là muốn vui sướng. Bận rộn cả đời, đến lúc già đi, thì cũng nên hưởng thụ thật tốt *thiên luân chi nhạc.
(* chỉ niềm lạc thú của gia đình, sự đoàn tụ của mọi người trong nhà.)
Ba người tìm một chỗ ăn sáng, nếm thử nước súp cay nổi danh Hoa Hạ, ăn với bánh quẩy chiên vàng, và bánh bao đầy dầu mỡ, ngon tới nổi làm cho ba người mở rộng bao tử mà ăn.
"Diệp Lăng, tôi nói với cậu, CMN đây là bữa sáng mà tôi ăn thỏa mái nhất đó! Mùi vị quá ngon."
"Trước kia tôi còn buồn bực việc sáng sớm đã ăn cay sao có thể chịu được. Được rồi, hiện tại tôi đã hiểu, mẹ nó tuyệt đối thoải mái, đặc biệt là nước súp cay ăn với bánh quẩy."
"Cái gì mà sữa đậu nành ăn với bánh quẩy, tôi nói, nước súp cay này ăn với bánh quẩy càng ngon hơn."
Nghe được lời của Mạc Tinh, Diệp Lăng cũng gật đầu, ẩm thực của mỗi nơi đều không giống nhau, nhưng nếu đã trở thành thói quen, cũng tuyệt đối đáng giá để thử.
Sau khi ba người ăn uống no bụng liền đi tới xưởng rượu, trên đường ba người vừa nói vừa cười, vốn không coi Phùng Hỉ là gì.
Đùa gì thế, dù là một Mạc Tinh cũng đủ để dọa Phùng Hỉ kia tè ra quần, để ý đến hắn, không phải có vẻ quá vô năng sao?
Bên trong xưởng rượu, Trương Hoa và Vương Kiến Quốc đã sớm tới rồi. Hai người cẩn thận dọn dẹp phòng làm việc và những nơi khác, ngày mai sẽ bắt đầu chưng cất rượu lại, tuyệt đối không thể yên tĩnh giống như trước nữa.
Nhân lúc ba người Diệp Lăng vẫn chưa tới, tất nhiên hai người bọn họ phải quét dọn sạch sẽ nơi này.
Sau khi nhìn thấy Trương Hoa, Diệp Lăng nói muốn nhìn thử giết nước khô hạn đã có nước lại kia. Tất nhiên Trương Hoa đồng ý rồi, mang Diệp Lăng đi tới sân sau của xưởng rượu.
Ở trong một góc, Diệp Lăng phát hiện giếng cạn này, bốn phía rất sạch sẽ, nhưng sau khi đi tới bên cạnh giếng cạn, nhất thời Diệp Lăng cảm thấy một cổ linh khí thiên địa nồng nặc.
Diệp Lăng nhất thời ngẩn người, chỉ là một cái giếng cạn mà thôi, sao có thể có linh khí nồng nặc như vậy?
Sau đó lập tức Diệp Lăng nghĩ tới một chuyện làm cho người ta khiếp sợ, chẳng qua vì an toàn, hắn vẫn dùng thần niệm chậm rãi dò xét xuống dưới cái giếng thần kỳ kia.
Kết quả dò xét càng sâu, chính Diệp Lăng cũng kinh hãi, bên trong chỗ sâu của cái giếng này, vậy mà Diệp Lăng cảm nhận được một cỗ uy áp thiên địa. Năng lượng này, Diệp Lăng vô cùng quen thuộc.
Là Long Mạch!
Tuyệt đối là năng lượng Long Mạch, hơn nữa lại thuần khiết không gì sánh được. Thậm chí Diệp Lăng cảm thấy Long Mạch trong giếng kia rống lên một tiếng, kinh thiên động địa.
Một màn này làm cho Diệp Lăng hoàn toàn khiếp sợ. Đùa gì thế, dưới cái giếng này, vậy mà đè một Long Mạch, mẹ nó thật không thực tế.
Diệp Lăng vỗ ót, đây tuyệt đối là chuyện không thực tế, xem ra chắc Long Mạch này vừa mới đi qua cái giếng cạn. Nếu không, một cái giếng cạn đổ nát, tuyệt đối không thể trấn áp Long Mạch.
Chẳng qua mặc kệ thế nào đi nữa, lúc này Diệp Lăng cảm thấy cả người mình giống như bị bảo vật đè ép. Cái giếng cạn này chính là thánh địa trong lòng của hầu như tất cả mọi người.
Mặc dù nói chỉ vẻn vẹn có một tia linh khí Long Mạch, nhưng đối với miệng giết này mà nói, đã vô cùng có ý nghĩa rồi.
Nước trong miệng giết này đã vượt qua khỏi phạm trù tự nhiên. Không dám nói khác, nước này có thể trị trăm mệnh, hơn nữa người uống nó vào mỗi năm tuyệt đối có thể tăng tuổi thọ.
"Cậu, cháu có chuyện không biết có nên nói hay không." Diệp Lăng bình phục lại tinh thần. Tuy cái giếng này vô dụng với hắn, nhưng đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là một thần tích, hoàn toàn là một chậu châu báu.
Trương Hoa gật đầu: "Cậu nghĩ, cậu biết cháu muốn nói cái gì, như vậy cậu nói với cháu, buổi tối ngày hôm qua cậu đã nghĩ xong."
"Tuổi tác đã lớn như thế rồi, nên cậu đã hiểu một đạo lý, *mộc tú sinh lâm, phong tất tồi chi, cậu không coi giữ được cái giếng này, cũng không ngăn được sự mơ ước của người khác."
(*Mộc tú sinh lâm, phong tất tồi chi; đôi xuất phát từ ngạn, lưu tất thoan chi; đi cao sinh nhân, chúng tất phi chi. Là ý nói một thân cây mọc cao nhất trong toàn bộ khu rừng thì gió nhất định sẽ thổi ngã nó trước, bên bờ sông nhiều hơn một đống cát, dòng nước sẽ cuốn nó đi. Một người có phẩm hạnh cao hơn mọi người, người khác nhất định sẽ không thích người đó.)
"Cho nên nếu cháu muốn thu mua xưởng rượu này thì cứ thu mua đi, cậu mệt mỏi nửa đời người, cũng nên nghỉ ngơi một chút."
"Cậu yêu rượu, cũng thích uống rượu, cậu cũng muốn sản xuất ra một loại rượu mà những loại rượu khác không thể sánh được. Cho nên nói, cháu thu mua xưởng rượu này của cậu, trọng trách của cậu cũng sẽ được gỡ xuống, cũng có thể chuyên tâm nghiên cứu sự nghiệp yêu thích rượu của cậu."
Trương Hoa là nói thật, quả thật là ông quá mệt mỏi rồi, cố gắng lâu như thế, đặc biệt là lần xảy ra biến cố này, đã làm cho ông uể oải không chịu nổi.
Diệp Lăng gật đầu, cũng không già mồm nữa: "Cậu, cháu đưa giá 50 triệu, mua 70% cổ phần xưởng rượu của cậu, 20% còn lại dành cho cậu, còn 10% cuối cùng thì dành cho những người có thâm niên của xưởng rượu, cậu xem có đươc không."
Đối với Diệp Lăng mà nói, 50 triệu cũng không được tính là một số tiền gì, thậm chí có thể nói là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng đối với Trương Hoa mà nói, cũng là một con số trên trời.
"Tiểu Diệp, 50 triệu nhiều lắm, năm triệu là được rồi, thực sự." Trương Hoa vội vàng xua tay.
Diệp Lăng cũng nở nụ cười: "Yên tâm đi cậu, cháu cũng không làm chuyện mua bán lỗ vốn, tin tưởng cháu, giá trị của xưởng rượu này tuyệt đối xứng với giá 50 triệu này. Hơn nữa sau này cậu tuyệt đối sẽ không hối hận bán xưởng rượu với giá 50 triệu cho cháu."
"Chỉ cần xưởng rượu có thể sống, cậu sẽ không hối hận, đây là tâm huyết của cả đời cậu, cậu không muốn nhìn thấy nó sụp đổ."
Trương Hoa nhìn hoàn cảnh xung quanh này, mỉm cười. Xưởng rượu này giống như con của ông vậy, ông tràn đầy tình cảm với nó nên không hi vọng nó sẽ bị hủy trong tay mình.
Diệp Lăng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn hưng phấn không gì sánh được, cái giếng này có thể mang đến một khoản tài phú không thể đo lường được cho Diệp Lăng.
Hơn nữa Diệp Lăng còn lập tức gọi điện cho Trầm Nguyệt Tâm, muốn Trầm Nguyệt Tâm phái vài bậc thầy chưng cất rượu có kinh nghiệm đến. Ở mỗi lĩnh vực tập đoàn Hoa Mỹ đều có người bất phàm, cái gì đều thiếu, chính là không thiếu tiền, không thiếu người mới.
Cùng ngày Diệp Lăng chuyển 50 triệu cho Trương Hoa, sau đó lại rót vào cho xưởng rượu một tỷ, mua thiết bị máy móc chưng cất rượu tân tiến và thay đổi hoàn cảnh trong xưởng rượu.
Rồi sau đó Diệp Lăng lại để cho tập đoàn Hoa Mỹ phái ra một đội ngũ kiến trúc, bắt đầu thay đổi toàn bộ hoàn cảnh của xưởng rượu, còn phải xây một ký túc xá công nhân viên chức, hoàn toàn là thay đổi hết tất cả.
Ngày hôm sau, các công nhân bắt đầu đi làm, người mà tập đoàn Hoa Mỹ phái tới cũng bắt đầu vào việc thay đổi và hoàn thiện hoàn cảnh của xưởng rượu.
Mà Diệp Lăng đang cùng hai người Trương Hoa thảo luận kế hoạch quy hoạch kế tiếp của xưởng rượu trong phòng làm việc, đột nhiên Vương Kiến Quốc cuống quít chạy tới.
"Xưởng trưởng, không xong, có rất nhiều người của Cục Công Thương tới. Nói xưởng rượu chúng ta không phù hợp tiêu chuẩn, đã dán giấy niêm phong, muốn chúng ta ngừng kinh doanh!"
Vương Kiến Quốc thở hồng hộc, xưởng rượu thật vất vả mới mở lại được, mẹ nó rốt cuộc lại có tên nào bịa đặt, trong lòng Vương Kiến Quốc tức giận không gì sánh được.
Diệp Lăng ngẩn người, sau đó lập tức nở nụ cười, đây tuyệt đối là kiệt tác của con trai Bí thư Huyện kia. Chẳng qua đối với Diệp Lăng mà nói, đây cũng chỉ là một tiếng kèn phản kích mà thôi.
"Đi thôi cậu, đi xem thử bọn họ đùa giỡn trò gian trá gì."
Diệp Lăng cười khẽ, nếu đã tới, vậy thì vui đùa với bọn họ một chút.