Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 366 - Chương 366: Quả Bom Thật Lớn.

Chương 366: Quả bom thật lớn.

Hoàng Bình đã choáng váng, chính gã cũng chưa từng nghĩ đến, vậy mà sẽ chọc vào họa lớn như thế.

Toàn bộ lãnh đạo các cấp của Huyện đều đã đến rồi, mỗi một người đều điên cuồng xin lỗi người gọi là Diệp tiên sinh kia.

Nói giỡn, tiền vốn do tập đoàn Hoa Mỹ đầu tư, những khu thành thị phát đạt đều không thể so sánh được, người làm quan sao không muốn làm cho thành tích của mình nhiều thêm?

Đắc tội với vị Thần Tài này thì chính là lấp kín con đường làm quan của mình, hơn nữa không chỉ có như vậy, quan trọng hơn là trình độ của tập đoàn Hoa Mỹ quá cao. Những lãnh đạo các cấp của Huyện này vốn không dám đắc tội với tập đoàn Hoa Mỹ.

"Hoàng Bình! Nói, là ai sai cậu đến đây!" Cục trưởng Cục Công Thương rống to hơn. Hắn muốn hỏng rồi, hắn nhận được điện thoại của cục thành phố đầu tiên, còn bị mắng đến máu chó đầy đầu.

Tiếp theo các lãnh đạo đều gọi điện thoại tới, kém chút nữa ăn sống hắn. Nếu không nhờ sức chịu đựng của hắn mạnh, sợ rằng hiện tại cũng đã ngã xuống rồi, bây giờ trái tim bé nhỏ của hắn vẫn còn nhảy bùm bùm đây.

Hoàng Bình không biết nên làm cái gì, nói người sai khiến sau lưng ra?

Nhưng nếu nói ra, mình cũng không thoát khỏi trừng phạt nghiêm khắc của mấy tên gia hỏa này, sợ rằng bị cách chức là nhẹ, đoán chừng còn phải ngồi chồm hổm trong nhà tù.

Đắc tội Diệp Lăng ở trước mặt này, nếu như nói ra người sai khiến sau màn, vậy mình còn có thể sống hay không?

Hoàng Bình cắn răng, quyết định để một mình gánh hết. Có thể sau khi nói ra người sai khiến sau màn kia sau đó cũng sẽ bị kẻ này trả thù, nếu sau khi nói ra đắc tội với hai bên thế lực, vậy gã thật sự xong rồi

"Cục trưởng, là do một mình tôi quyết định, không có bất kỳ người nào sai khiến cả!" Hoàng Bình cắn răng, trong lòng bi thương.

Gã không nghĩ tới, chỉ đến phá một cái xưởng rượu, vậy mà bối cảnh của nó lại đặc biệt cường đại như vậy, còn để cho người sống hay không.

Diệp Lăng nghe nói như thế thì nhẹ nhàng cười, đi tới bên cạnh Hoàng Bình, nói bên tai gã: "Tôi biết anh lo lắng cái gì, tôi cũng biết người sai khiến sau màn là Phùng Hỉ."

Nghe được tên Phùng Hỉ này, thân hình Hoàng Bình chấn động, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, mà Diệp Lăng vẫn còn chưa nói hết.

"Tin tưởng tôi, Phùng Hỉ không cứu được anh, hơn nữa tuyệt đối sẽ không quản anh, quan trọng nhất là tôi sẽ đưa anh vào trong tù ngồi cả đời, cả đời này anh cũng đừng nghĩ được ra ngoài."

"Tin tưởng tôi!"

Một câu nói đơn giản, cũng đã làm cho Hoàng Bình lạnh cả người. Đúng vậy, tên gia hỏa trước mặt này, hình như là người càng tàn nhẫn hơn, hơn nữa bối cảnh càng thêm trâu bò.

Nhưng, rốt cuộc mình nên làm thế nào đây, ác danh Phùng Hỉ nổi tiếng gần xa, nếu như đắc tội hắn, chỉ sợ người nhà của mình cũng phải gánh chịu sự trả thù nguy hiểm tàn khốc nhất.

"Quản lý Lý, để cho những đồng nghiệp bộ phận pháp luật xử lý vụ án này một chút. Tập đoàn Hoa Mỹ chúng ta kiên quyết phản đối với những người biết pháp luật mà phạm luật."

"Hơn nữa tôi tin tưởng, bình thường người này không ngừng đút lót nhận hối lộ. Quản lý Lý, nhất định phải để cho bộ phận pháp luật của chúng ta làm đến cuối cùng, toàn bộ tập đoàn Hoa Mỹ đều là hậu thuẫn của bọn họ!"

Đùng đùng, mí mắt của Hoàng Bình nhảy lên. Xong rồi, lần này triệt để xong rồi, gã đã thấy qua rất nhiều hiện thực xã hội và sự yếu nhược của pháp luật. Nếu như Diệp Lăng thực sự muốn chỉnh gã, vậy gã tuyệt đối sẽ phải ở trong tù vượt qua quãng đời còn lại.

"Chờ một chút! Chờ một chút! Tôi nói, thế nhưng cậu phải bảo đảm tôi và người nhà của tôi được an toàn!" Hoàng Bình cuống quít xua tay.

Mọi người đều sững sờ, đặc biệt là những người lãnh đạo kia, từng người đều chấn động, bọn họ cảm giác hình như có một con cá lớn sắp bị moi ra kia.

Diệp Lăng gật đầu: "Được, tôi cam đoan người nhà của anh sẽ được an toàn, tôi lấy danh dự của tập đoàn Hoa Mỹ cam đoan với anh."

Hoàng Bình hít một hơi thật sâu, đè nén sự kinh hoảng trong lòng xuống, sau đó cắn răng bỗng nhiên đưa ngón tay ra, chỉ vào Bí thư Huyện Phùng Ái Quốc cũng đang nhìn gã.

"Chính là hắn, con trai của bí thư, Phùng Hỷ!" Chỉ bằng một ngón tay của Hoàng Bình, cũng trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người ngẩn ra.

Phùng Hỉ, con trai độc nhất của Bí thư Huyện, vậy mà lại là người sau màn sai khiến Hoàng Bình nhằm vào tập đoàn Hoa Mỹ, giống như là một quả bom nặng ký nổ vang trong đầu của mọi người.

"Cậu có năng lực chịu trách nhiệm pháp luật cho lời nói của mình không!" Phùng Ái Quốc lạnh giọng gầm lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Hoàng Bình gật đầu: “Tôi có thể chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, tôi cũng dám nhận bất kỳ loại khảo nghiệm và giám sát nào!"

Tim của Phùng Ái Quốc bỗng nhiên nhảy lên, sắc mặt âm trầm, hắn biết đức hạnh của con trai hắn, hắn rất chiều chuộng đứa con trai này, cho nên đã làm cho tính cách của đứa con trai này trở nên dị dạng.

Nghe được Hoàng Bình nói như vậy, hắn tuyệt đối có thể tin là do con trai mình làm. Nhưng thằng ngu này, chống lại người khác không được sao, hết lần này tới lần khác lại muốn chống lại tập đoàn Hoa Mỹ.

Đây chính là con quái vật khổng lồ đứng đầu thế giới, không người nào là không cho nó mấy phần mặt mũi. Một tập đoàn Hoa Mỹ đã giải quyết vấn đề của không biết bao nhiêu công nhân viên chức, một tập đoàn như thế, vốn không phải là một Thị trưởng Bí thư có thể động vào, chớ nói chi là hắn.

"Diệp tiên sinh, tôi thấy hay là để cho đồng chí công an mang Hoàng Bình đi, sau đó tra hỏi rõ ràng. Đến khi có kết quả, nếu quả thật là do con trai của tôi làm, như vậy Diệp tiên sinh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nuông chiều nó nữa."

Nhất thời Phùng Ái Quốc hạ quyết tâm, chỉ cần mang Hoàng Bình đi, như vậy tất cả đều có khả năng thay đổi, lấy địa vị của mình trong Huyện này, nếu muốn làm chuyện mờ ám, thật sự là quá đơn giản.

Giờ phút này tất cả mọi người đều nín thở, bọn họ đều muốn biết đến cùng Diệp Lăng sẽ phản ứng như thế nào.

Mặc kệ tập đoàn Hoa Mỹ có cường đại như thế nào đi nữa, nhưng dù sao Phùng Ái Quốc cũng là Bí thư của một Huyện, có quyền lợi không nhỏ. Nếu quả thật muốn đối phó với hắn, thật sự là quyết định không sáng suốt.

Diệp Lăng gật đầu: "Tôi cảm thấy ý kiến của bí thư Phùng cũng không tồi, chẳng qua tôi nghĩ hay là tôi phái người tới hỏi đi."

Ách, mọi người sững sờ, Diệp Lăng này muốn chống lại bí thư Phùng sao?

"Diệp tiên sinh, tôi nghĩ tập đoàn Hoa Mỹ vẫn chưa có quyền lợi ép người bị tình nghi và hỏi han người bị tình nghi."

Phùng Ái Quốc cũng quyết tâm bảo vệ con trai của mình, còn tiền đồ của mình thì sau này lại tính tiếp. Hiện tại bảo vệ con mình mới là quan trọng nhất.

"Bí thư Phùng, tôi nghĩ ông quan tâm hơi thừa rồi, tập đoàn Hoa Mỹ không có quyền lợi, nhưng những nghành khác thì sao?"

Diệp Lăng nhún vai, lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa, rồi sau đó cười nhạt nói.

Mạc Tinh cũng xua tay: "Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, chờ có kết quả nhất định sẽ tìm đến ông, tôi nghĩ nhất định bí thư Phùng ông cũng cảm thấy hài lòng với kết quả này."

Đại nhân vật trong mắt người bình thường, cũng giống như tôm tép trong mắt Mạc Tinh vậy.

Trong mắt của Mạc Tinh, ngay cả Bí thư Huyện này cũng không được tính. Đường đường là đại thiếu gia Mạc gia, trong mắt chỉ toàn là nhân vật trọng yếu, không phải là tướng soái thì là chư hầu một phương.

"Cậu là ai! Chỗ này là nơi để cho cậu nói chuyện sao?" Trong lòng Phùng Ái Quốc phẫn nộ, thấp giọng quát lạnh.

Ở trong mắt Phùng Ái Quốc, tên này chỉ là một công nhân của tập đoàn Hoa Mỹ mà thôi, vậy có tư cách gì mà nói chuyện thậm chí là giễu cợt hắn.

Mạc Tinh vừa nghe vậy nhất thời liền vui vẻ: "Ôi, thế nào, ông đây không có tư cách? Tôi thấy ông đã làm quá lâu ở cái chức Bí thư này cho nên đã quên mình là loại mặt hàng gì rồi?"

"Tôi không có tư cách, sách sách, không tệ không tệ, thật đúng là lớn lối đó!"

Mạc Tinh cười nhạt, những người lãnh đạo đứng xung quanh cũng không dám thở gấp, mấy người này giao chiến quá mạnh mẽ, khí thế vô hình đè ép làm cho bọn họ thở không nổi.

Bình Luận (0)
Comment