Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 367 - Chương 367: Tướng Quân? Đại Thiếu?

Chương 367: Tướng quân? Đại thiếu?

Sắc mặt của Phùng Ái Quốc tái xanh, một hai lần bị khiêu khích, từ khi hắn ngồi lên ghế Bí thư cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.

Coi như là những tập đoàn lớn đầu tư vào huyện, cũng cực kỳ kính trọng hắn. Dù sao hắn là Bí thư, nếu muốn thuận lợi ở cái huyện này, phải dựa vào hắn.

Nhưng bây giờ, hắn lại bị hai thanh niên này không ngừng khiêu khích và chất vấn, thậm chí là chửi mắng ác ý.

"Người trẻ tuổi, họa từ miệng mà ra, tôi nghĩ người nhà của cậu nhất định sẽ không dạy cậu như vậy!"

Phùng Ái Quốc hít sâu một hơi lạnh lùng nói, những lãnh đạo phía sau hắn cũng vì Mạc Tinh mà đổ mồ hôi, dù sao đây là đang đắc tội với quan chức cấp cao của một nơi.

Diệp Lăng nghe nói như thế, nhất thời vui vẻ. Hắc, cái tên Phùng Ái Quốc này thật đúng là tự tìm đường chết. Cái này không phải là đang nói Mạc gia không có giáo dưỡng sao, đừng nói là Phùng Ái Quốc, toàn bộ Hoa Hạ ai dám nói như thế?

Đường đường là Mạc gia lại không có giáo dưỡng? Đùa gì thế, một lão nhân đi qua núi tuyết thảo nguyên, sao không có khả năng giáo dục con cái nhà mình được chứ.

Mạc Tinh nghe xong lời này cũng cười ha hả lên: "Ha ha, lão gia hỏa, lời ông nói rất đúng, không tệ không tệ, họa là từ trong miệng mà ra, lời này của ông nói đúng rồi."

Mà lúc này, đột nhiên một chiếc Audi màu đen cấp tốc lái vào bên trong hãng rượu, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, rất là nhã nhặn, sau khi xuống xe thì vô cùng lo lắng chạy đến chỗ đám người.

"Thư kí Vương, sao ngài lại chạy tới đây." Phùng Ái Quốc nhìn người chạy tới kia thì vội vàng cười đưa tay ra.

Người đàn ông vừa mới tới này không phải là người thường, là thư kí của bí thư thành phố, là người tổng quản lý của đại viện chính phủ, theo một ý nghĩa nào đó thì hắn đại biểu cho bí thư.

Thư ký Vương gật đầu, chẳng qua lại không nắm tay với Phùng Ái Quốc, nhất thời làm cho Phùng Ái Quốc xấu hổ. Nhưng sau một giây, Phùng Ái Quốc liền sửng sốt.

"Mạc thiếu, Bí thư Lý đang họp, tôi tới trước, một lát nữa sau khi Bí thư Lý họp xong thì sẽ chạy tới." Hai tay Thư ký Vương cầm lấy tay Mạc Tinh nhiệt tình nói.

Hắn biết quá rõ ràng lai lịch của Mạc Tinh, là thủ trưởng của Bí thư Lý, là cháu ruột của vị lão nhân vĩ đại đi qua núi tuyết thảo nguyên kia, chính là đứa cháu trai ba đời có thân phận đỉnh tiêm của toàn bộ Hoa Hạ.

Ông, Phùng Ái Quốc ngẩn ra, ý gì thế này, người trẻ tuổi đáng chết này vậy mà cũng có bối cảnh thâm hậu?

Những lãnh đạo thành viên ban ngành phía sau Phùng Ái Quốc cũng ngẩn ra. Trong mắt bọn họ Thư ký Vương chính là một quý nhân trẻ tuổi, nhưng bây giờ ngay cả hắn cũng cúi đầu nịnh nọt, bối cảnh của người trẻ tuổi này đáng sợ nhường nào?

"Không biết Mạc thiếu có hài lòng với sắp xếp của huyện không?" Thư ký Vương cho là bọn họ đã thương lượng xong chuyện, cho nên cười hỏi.

Mạc Tinh liếc mắt nhìn Phùng Ái Quốc, cười lạnh một tiếng, nhất thời mồ hôi trên đầu Phùng Ái Quốc chảy xuống, trái tim cũng không chịu thua kém mà nhảy lên kịch liệt.

"Hài lòng, sao tôi có thể hài lòng cho được, đều bị người ta chỉ vào mặt nói tôi không có giáo dưỡng đấy, ha hả." Mạc Tinh giả vờ trào phúng.

Thư ký Vương sững sờ, nhất thời kinh hãi, xoay đầu lại nhìn khuôn mặt đen thui của Phùng Ái Quốc: "Bí thư Phùng, không biết là ai nói lời này vậy."

Đùa gì thế, nói Mạc thiếu không có giáo dưỡng, đây không phải là đang nhục mạ cái gia tộc to lớn kia sao. Cháu ruột của Mạc lão không có giáo dưỡng, như vậy Bí thư Lý theo Mạc gia, lại thành cái dạng gì?

"Cái đó... Bí thư Vương, tôi nghĩ đây là hiểu lầm." Phùng Ái Quốc xấu hổ cười nói, thực ra trong lòng đã thấp thỏm lo âu.

Thư ký Vương nghe được lời này, nhất thời đã biết lời này do Phùng Ái Quốc nói, cười lạnh một tiếng gật đầu: "Phùng Ái Quốc! Tôi xem ông ngồi trên cái ghế này lâu quá nên choáng váng rồi!"

"Ông nói Mạc thiếu không có giáo dưỡng, vậy không phải là ngầm châm chọc Mạc lão sao?" Thư ký Vương quyết định để cho cái tên ngu xuẩn này hiểu cho rõ ràng, chết cũng phải để cho người ta biết mình chết vì cái gì.

Mạc lão?

Phùng Ái Quốc sững sờ, người nào là Mạc lão, chưa từng nghe qua ở Nam Dương có một gia tộc rất mạnh họ Mạc.

Mà lúc này, đột nhiên Phùng Ái Quốc nhớ lại một chuyện đáng sợ, hình như chỗ dựa vững chắc của Bí thư Lý chính là một gia tộc đáng sợ nào đó ở Đế Đô, mà hình như gia tộc kia chính là họ Mạc!

Mạc lão, không phải là người thường hay xuất hiện trong ty vi, là một lão nhân vĩ đại đứng đầu trong những người đứng đầu Hoa Hạ sao?

Phùng Ái Quốc cảm giác hai chân mình run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Mình đúng là muốn chết mà, vậy mà lại nhục mã cháu ruột của Mạc lão, đây chính là gây ra đại họa rồi. Phải biết những quan chức cấp cao dựa vào Mạc gia thì nhiều như vì sao trên trời vậy.

Nếu như bị những quan chức cấp cao này biết được, sợ rằng mình phải trực tiếp tự sát, đỡ phải bị bọn họ tự tay hạ thủ.

"Mạc thiếu... Mạc thiếu, tôi thực sự không biết, xin lỗi!" Phùng Ái Quốc cảm giác được miệng lưỡi mình khô lại, trái tim không ngừng run lên.

Mạc Tinh cũng cười nhạt xua tay: "Đừng, bí thư Phùng, tôi nào dám nhận lời xin lỗi của ông, tôi đây chỉ là một tên gia hỏa nhỏ bé không có giáo dưỡng, nào dám để cho đường đường là bí thư Phùng như ông nói xin lỗi tôi."

Trào phúng, tuyệt đối trào phúng, nhưng Phùng Ái Quốc cũng không dám phản bác.

"Được rồi, chúng tôi muốn dẫn Hoàng Bình đi, ngoài ra để cho chú Lý gọi điện thoại lại cho tôi. Ngày hôm qua Diệp Tướng quân bị tập kích, chắc hẳn chú Lý còn chưa biết chuyện này."

Lời nói của Mạc Tinh lại lần nữa làm mọi người chấn kinh, mẹ kiếp, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao lại đụng tới một vị Tướng quân rồi?

Thư ký Vương cũng sững sờ: "Tướng quân? Ở đâu?"

Lúc này Diệp Lăng lại đi ra, mỉm cười, lấy giấy chứng nhận của mình ra, đặt ở trước mắt Thư ký Vương, đến khi trong mắt Thư ký Vương xuất hiện sự khiếp sợ, Diệp Lăng lại thu về.

"Ngày hôm qua tôi bị người tên Nhị Cẩu Tử và Giang Tùng tập kích, Giang Tùng chạy trốn, còn Nhị Cẩu Tử thì đang ở cục cảnh sát, tôi muốn ông cho tôi một câu trả lời về chuyện này."

Diệp Lăng cười, nhưng ở trong mắt người khác, thì nụ cười của hắn làm cho bọn họ rợn cả tóc gáy.

Mà Trương Hoa cũng sửng sốt, cảm thấy đầu mình trống rỗng, lúc nào Diệp Lăng lại thành Tướng quân, vậy mình thành cái gì, cậu của Tướng quân?

Trời ạ, đây không phải là đang nằm mơ chứ.

"Ngài yên tâm đi Diệp Tướng quân, cục thành phố nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục. Chúng tôi sẽ hạ lệnh bắt Giang Tùng ngay, cục thành phố cũng sẽ tiếp nhận Nhị Cẩu Tử, nhất định tra rõ việc này!"

Thân hình của Thư ký Vương nhất thời thẳng tắp, vô cùng nghiêm túc, nhưng trong lòng đã sớm nhấc lên sóng to gió lớn.

Tướng quân hơn 20 tuổi, cả nước không có một ai, làm cho hắn cũng có cảm giác nằm mơ giống như bao người ở đây.

"Ồ được rồi, có thể hai tên gia hỏa này cũng giống như Hoàng Bình bị người khác sai khiến, điều tra cho rõ ràng, nhớ kỹ không nên để cho bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu chuyện này!"

Mạc Tinh lại chỉ điểm một câu, mà Phùng Ái Quốc lại lập tức ngẩn ra, ngày hôm qua kẻ đánh lén Diệp Lăng, cũng do con trai của hắn phái tới?

Thư ký Vương liên tục gật đầu, rồi sau đó gật đầu với Diệp Lăng, mắt nhìn của Thư ký Vương không tồi, mang theo mọi người rời đi, còn Hoàng Bình thì hắn gọi điện thoại cho người của cục thành phố mang đi.

Trong phòng làm việc của xưởng rượu, Trương Hoa bụm đầu, nhìn Diệp Lăng cười khổ: "Tiểu Diệp, cháu thực sự mang cho cậu một kinh kỉ lớn!"

"Kinh hỉ sao? Cháu muốn Phùng Hỉ mới là người cho Phùng Ái Quốc một kinh hỉ lớn nha!" Diệp Lăng cười khẽ.

Lúc này, ở trong nhà Phùng Ái Quốc, Phùng Hỉ đang nằm ở trên ghế sô pha thong thả tự đắc xem ti vi, trong miệng ngậm điếu thuốc, Hoàng Bình kia đúng là do hắn phái đi sửa trị xưởng rượu của Trương Hoa.

Ở trong mắt Phùng Hỉ mà nói chỉ là một xưởng rượu mà thôi, đã làm cho hắn chuyện bé xé ra to. Lúc này đây nhất định có thể làm việc dễ như trở bàn tay, không có bất kỳ vấn đề gì.

Mà ngay lúc này, Phùng Ái Quốc trở về, Phùng Hỉ vội vàng đứng lên, vừa cười vừa muốn mở miệng nói gì đó, nhưng sắc mặt Phùng Ái Quốc tái xanh, hắn giơ bàn tay lên hung hăng đánh xuống.

Bình Luận (0)
Comment