Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 368 - Chương 368: Cắn Chết Không Buông!

Chương 368: Cắn chết không buông!

Bàn tay càng lúc càng lớn còn mang theo gió rít.

"Bốp!" Phùng Hỉ có cảm giác như trời đất quay cuồng, mắt đầy sao trời, trên mặt bỏng rát, ngây ngốc nhìn gương mặt tức giận của Phùng Ái Quốc.

"Cha đánh con? Từ trước đến giờ, cha chưa bao giờ đánh con..." Phùng Hỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ nhỏ đến giờ, ba của hắn chưa bao giờ làm đau hắn dù chỉ là khẽ tay. Phùng Ái Quốc vẫn luôn rất cưng chiều con mình, dù cho Phùng Hỉ có hành vi trái khuấy lắm, thì cũng chỉ giáo huấn vài câu mà thôi.

Phùng Ái Quốc nghiến răng, nghiến lợi, tay run run chỉ vào mặt Phùng Hỉ, không nói được gì mà ngã ngồi vào ghế sô pha, rút ra một điều thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật mạnh... vô lực dựa vào ghế sô pha.

"Tiểu Hỉ, con gây ra hoạ lớn rối!" Phùng Ái Quốc hơi nhắm mắt lại, hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ như thế nào mới cứu được con mình.

Phùng Hỉ sửng sốt, hơi gượng cười nói: "Ba, ba nói cái gì thế? Hoạ lớn nào? Mấy ngày nay con đều ở nhà, làm sao có thể gây ra hoạ gì được chứ."

Phùng Ái Quốc mở mắt ra, nhìn chắm chằm vào Phùng Hỉ, uy nghiêm truy vấn: "Tiểu Hỉ, nói cho ba biết, con có sai người tới xưởng rượu Trần Hoa làm loạn không?"

"Ba, chuyện này là chuyện nhỏ mà? Con chỉ nhất thời nóng vội, hơn nữa con chuẩn bị thu mua xưởng rượu đó rồi, cũng không phải là cướp bóc, làm sao mà ra chuyện gì lớn được."

Phùng Hỉ có chút buồn bực, còn tưởng rằng chuyện lớn gì chứ, đến bây giờ hắn cũng không ngờ được là Hoàng lại bị bắt, dù sao thì cũng chỉ là kiểm sát viên đi kiểm tra một xưởng rượu, chuyện quá mức bình thường nha.

"Việc nhỏ? Tao nói cho mày nghe, đây chính là một chuyện lớn bằng trời!" Phùng Ái Quôc đứng bật dậy, tức giận gào lớn.

"Mày sai Hoàng Bình đi thăm dò xưởng rượu đã là chuyện trái pháp luật rồi. Rồi ngày hôm qua, có phải mày còn phái mấy người tên là Giang Tùng với Cẩu Tử gì gì đó đi xưởng rượu quậy phá đúng không?"

Phùng Ái Quốc nghiến chặt răng, cái tên hỗn đản này, mang đến cho mình rắc rối lớn như vậy, mà không hề biết hối lỗi một chút nào.

Phùng Hỉ sửng sốt, rồi gật gật đầu: "Cũng không phải là quậy phá gì, chỉ là Giang Tùng mang theo công nhân xưởng rượu đi đòi tiền, sau cùng lại bị người ta đánh. Hằn còn đang suy nghĩ có nên đi báo án hay không đây."

"Báo... máy báo cái gì? Mày có biết Giang Tùng cùng với Cẩu Tử đánh người, mà người bọn hắn đánh lại còn là một tướng quân đó!"

"Thêm nữa, cái xưởng rượu đó lại được tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ đích thân điểm danh, mày ăn gan hùm mật gấu gì mà dám tranh với người ta, mày tìm ai chơi cũng được, sao lại đi đấu với tên đó chứ."

"Mày đã gây ra hoạ lớn bằng trời rồi, dù là tao cũng không giữ được mày nữa rồi. Tao thấy tiếp theo mày nên đi tự thú đi, tao sẽ cho người lo lót, xem xem có thể bảo lãnh cho mày không."

"Mẹ nó chứ, lại còn là đánh một vị tướng quân, chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn. Nếu thằng chó kia cắn chết không tha thì thực là mày xong rồi."

Phùng Hỉ ngây ngốc, cái gì mà tướng quân, rồi lại liên luỵ đến tập đoàn Hoa Mỹ. Đùa à? Nơi này cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, làm sao có nhiều ông lớn như vậy dính vào, mà lại còn liên hệ với cái xưởng rượu nát kia chứ?

"Ba, ba đừng hù con nữa mà, ba cũng biết rõ xưởng rượu Trần Hoa có bao nhiêu phân lượng mà, ba có phải bị lừa rồi không?" Phùng Hỉ căn bản không thể chấp nhận được những thông tin Phùng Ái Quốc mới nói là thật, gượng cười hỏi lại.

Phùng Ái Quốc mặt tái mét gằn giọng: "Mày cảm thấy tao đang nói giỡn với mày hả?"

Nghe giọng điệu Phùng Ái Quốc, Phùng Hỉ liền cảm thấy hoảng hốt, tim đập nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Hắn trước giờ làm gì cũng chỉ là dựa vào quan uy của ba mình, nhờ đó mà diễu võ giương oai khắp nơi. Nhưng hắn cũng không phải ngốc, hắn thật ra rất không khéo, nên cũng hiểu rõ hai chữ tướng quân ý nghĩa như thế nào. Người đó chính là lực lượng nòng cốt của đất nước a.

"Ba, ba phải cứu con, cứu con đi ba!" Phùng Hỉ khuỵu gối, ôm lấy chân Phùng Ái Quốc, gào khóc...

Phùng Ái Quốc cắn chặt răng, khó khăn nói: "Chuyện lớn như thế này, ba cũng không cứu nổi... bình thường ba đã dặn con đừng làm những chuyện bừa bãi ở bên ngoài, con lại không nghe... giờ thì hoạ lớn rồi, hoạ cực lớn!"

Phùng Hỉ gấp gáp van xin: "Ba! Con sửa mà, để con sửa, ba cứu con đi! Ba là bí thư, chắc chắn là có cách mà!"

Phùng Ái Quốc chưa kịp đáp lời thì đột nhiên cửa phòng bị người ta đạp văng ra, mười mấy cảnh sát vọt vào trong nhà, lôi Phùng Hỉ đang quỳ trên đất dậy.

"Phùng Hỉ! Là kẻ tình nghi chủ mưu tập kích tướng quân, mang đi!" Một người cảnh sát dẫn đội vung tay nói lớn.

Phùng Ái Quốc vội vàng kéo tay viên cảnh sát dẫn đội, mỉm cười nói: "Người anh em là ở bộ nào? Sao trước giờ tôi chưa gặp cậu bao giờ? Cậu xem có thể thư thả một chút được không?"

"Ông là Phùng bí thư à? Yên tâm, không cần gấp, tôi vừa gặp mấy người bên kỷ uỷ, chắc là cũng sắp tới rồi, ngay sau tôi thôi."

Viên cảnh sát lạnh lùng cười, lới nói còn chưa dứt thì có bốn đồng chí kỷ uỷ đi vào phòng: "Đồng chí Phùng Ái Quốc, tôi hiện tai hoài nghi đồng chí nhận tiền hối lộ, mời đồng chí đi theo chúng tôi hỗ trợ điều tra."

Mặt Phùng Ái Quốc biến trắng, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt luôn trên nền đất... xong rồi... thực sự xong rồi...

Diệp Lăng thật là ngoan độc mà!

Vậy mà diệt cỏ tận gốc rồi... lần này thì cả Phùng gia cũng xong rồi, không còn chút hy vọng nào nữa. Mà toàn bộ chuyện này cũng là do đứa con bảo bối của mình gây ra... Nghĩ đến đây, Phùng Ái Quốc quay đầu căm tức nhìn Phùng Hỉ, đột nhiên lao đá loạn vào người đánh Phùng Hỉ, hai tay bóp cổ y.

"Hỗn đản! Tất cả là do mày, cái tên hỗn đản phá gia này, tao bóp chết mày!"

Điên a! Phùng Ái Quốc thật sự điên rồi, chức quan của hắn có giữ được hay không không quan trọng nữa rồi... cái hắn lo bây giờ là nửa đời sau có thể thấy được ánh mặt trời hay không đây.

Không có một quan chức nào trong sạch cả, nước quá trong thì không có cá.

Cảnh sát cùng kỷ uỷ vội vàng tách hai người ra, rồi áp giải cả hai ra khỏi nhà... từ đây Phùng gia có thể nói là xong rồi, sau này không còn Phùng gia nữa.

Mà người khiến cho mọi chuyện đi đến mức này, còn đang ở trong xưởng rượu Trần Hoa thảo luận, muốn nhanh chóng tiến hành quy hoạch lại xưởng rượu.

"Tên của xưởng rượu cũng đổi đi, đổi thành Long Đằng đi!"

"Mấy ngày nữa, những người pha chế rượu ưu tú nhất của tập đoàn Hoa Mỹ cũng sẽ đến đây, khi đó cậu có thể cùng bọn họ nghiên cứu công thức và phương pháp điều chế."

"Cháu yên tâm, dùng nước suối ở đây cất rượu, bảo đảm là cực phẩm!"

Trần Hoa gật đầu, dù sao thì ông chủ lớn cũng là Diệp Lăng, hắn muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó, về phần mình, thời gian tiếp theo Trần Hoa chỉ cần tập trung vào làm những chuyện hắn yêu thích, đó là sản xuất rượu.

"Cháu cam đoan, trong vòng ba năm Long Đằng sẽ là một bước lên trời, đến lúc đó không chỉ là trong nước, mà trên thế giới cũng sẽ điên cuồng vì rượu Long Đằng!"

Diệp Lăng có sự tự tin này, dùng nước suối được long mạch bồi bổ đi ủ rượu, đây là một chuyện cực kỳ xa xỉ.

"Về mặt định vị thương hiệu, cháu đã xác định chưa? Là trung cấp hay cao cấp?"

Trần Hoa lại đưa ra một vấn đề, vấn đề này sẽ quyết định gái thành, quyết định đối tượng khách hàng.

"Chờ mẻ rượu đầu rồi tính, dù sao thì giá mỗi bình rượu sẽ không dưới năm ngàn nguyên."

Diệp Lăng lại tung ra một quả bom nữa, một quả bom hạng nặng làm cho Trần Hoa ngây người. Năm ngàn nguyên?

Không phải nói giỡn chứ? Năm ngàn nguyên một bình rượu? Trong cả thị trường Hoa Hạ cũng là hiếm thấy?

"Nhóc con, này cũng quá mức rồi, cháu định dùng quan hệ của mình để ép mọi người mua rượu à?" Trần Hoa gượng cười nói.

Diệp Lăng gật đầu: "Cậu yên tâm, năm ngàn nguyên chỉ sợ là còn thấp, chỉ là chúng ta cũng sẽ bán với số lượng lớn, dùng số lượng chiếm hết thị trường mới là tốt nhất!"

Trần Hoa sững sờ, năm ngàn nguyên một bình rượu, lại còn là bán ra số lượng lớn. Cái này có chút gì đó không đúng a.

Bình Luận (0)
Comment