Thấy gương mặt đầy nét kinh ngạc của Trần Hoa, Diệp Lăng cười.
Đối với Trần Hoa, một bình rượu đế năm ngàn nguyên là giá trên trời, nhưng đối với những người có tiền mà nói thì nhiêu đó vẫn còn chưa đủ xa xỉ.
Rượu sản xuất bởi nước suối được linh lực của long mạch tẩm bổ hoàn toàn xứng với mức giá này. Theo Diệp Lăng tính toán thì số lượng dự định sản xuất cũng khó mà thoả mãn được nhu cầu của thị trường.
Trong thị trường bây giờ, thứ gì mà mua không được thì người ta sẽ càng muốn có nó.
"Với sự hỗ trợ của tập đoàn Long Đằng, trong ba năm rượu này sẽ nổi tiếng khắp toàn quốc, thậm chí là đánh ra thị trường quốc tế, làm cho tất cả mọi người đều phải biết về nó, cả thế giới đều nghe tên mà ngưỡng mộ."
Diệp Lăng có lòng tin này, bằng vào quan hệ cá nhân của hắn, trong thời gian ngắn rượu Long Đằng sẽ được quảng bá trênh kênh truyền hình trung ương, lại thêm hỗ trợ tuyên truyền của tập đoàn Hoa Mỹ thì nhất định có thể đánh ra một tiếng vang lớn trong xã hội thượng lưu.
Sau khi bàn bạc xong hết, Diệp Lăng cùng Mạc Tình và Lý Thiên Hạo trở về khách sạn. Ba người vừa vào phòng thì Lý Thiên Hạo có một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong thì hắn lộ ra sắc mặt âm trầm.
"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Diệp Lăng hỏi.
Lý Thiên Hạo hít sâu một hơi, trong mắt thoáng lộ ra một tia tức giận: "Một tên dị năng giả Dressrosa diễu võ giương oai ở Thiên Cơ Môn, đả thương ba sự đệ của ta."
"Gan chó thật lớn, chuyện tranh chấp trên biển chưa hết, giờ lại còn dám tới Thiên Cơ Môn giương oai, thật sự cho rằng Hoa Hạ là quả hồng mềm sao?"
Diệp Lăng cười, trong thời gian này thông tin về tranh chấp trên biển đăng đầy trên Internet, khi Diệp Lăng thấy qua cũng rất tức giận.
"Tôi phải về một chuyến rồi!" Lý Thiên Hạo nhìn Diệp Lăng nói. Diệp Lăng gật đầu, cùng Lý Thiên Hạo về.
Ngay trong đêm, ba người liền lái xe mau chóng trở về Hoả Thần Đài, ba giờ sau là đã tới.
Trong dòng lịch sử dài dằng dặc của tu chân giới, Hoả Thần Đài cũng tính là một địa phương có danh tiếng hiển hách.
Khi ba người tiến vào hậu viện Hoả Thần Đài thì mấy người thanh niện mặc đạo phục cầm trong tay một thanh phong kiếm dài ba đang đề đứng cảnh giới.
"Đại sư huynh! Huynh trở lại rồi!" Khi nhận ra người tới là Lý Thiên Hạo, một thanh niên kích động, hai mắt đỏ bừng muốn khóc chỉ vào trong viện: "Đại sư huynh, huynh nhất định phải báo thù cho chúng ta."
"Đúng vậy! Là tên chó Dressrosa đáng chết, dùng âm mưu quỷ kế đánh bị thương mấy vị sư huynh, thương thế vô cùng nghiêm trọng, huynh nhất định phải thay chúng ta báo thù!"
Mấy người thanh niên mồm năm miệng ba ồn lên, Lý Thiên Hạo nhẹ gật đầu đáp lại. Từ sau khi sư phụ qua đời, Thiên Cơ môn tạm thời do sư thúc chưởng quản, mà sư thúc cũng đã lâu không quay về trong môn.
"Yên tâm, đám chó Dressrosa chỉ được chút khôn vặt mà thôi, đạo gia ta sẽ cho chúng biếng chúng ta không phải có thể bị khi dễ như vậy, ta sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ."
Lý Thiên Hạo cười lạnh, nghiến chặt răng nói. Có thể nhục mạ hắn, nhưng không được phép nhục mạ Thiên Cơ Môn, mặc kệ là ai, chó má Dressrosa cũng không ngoại lệ.
Ba người đi vào sâu trong hậu viện Hoả Thần Đài, tông môn của Thiên Cơ Môn. Lý Thiên Hạo đi thẳng đến một gian phòng ở trung ương.
"Cốc, cốc!" Lý Thiên Đạo gõ cửa phòng, bên trong truyền ra một tiếng thở nhẹ, tiếp đó là tiếng chốt cửa mở ra. Lý Thiên Hạo đẩy cửa vào bên trong.
"Sư thúc!" Cửa mở ra, Lý Thiên Hạo thấy được một lão nhân mặt tái nhợt đang ngồi ở chính giữa phòng.
Lão nhân thấy Lý Thiên Hạo thì ngẩn người, rồi mừng rỡ: "Thiên Hạo, sao con lại trở về? Không được, mau đi đi, tên tu luyện giả nước ngoài kia có tu vi rất cao, đã đạt tới Kim Đan Kỳ trong truyền thuyết rồi."
"Đi nhanh! Chỉ cần con không có chuyện gì thì Thiên Cơ môn hương khói không đoạn. Mau, đi nhanh, tên hỗn đản kia sắp quay lại rồi!"
Lão nhân đang rất khẩn trương, từ ngữ có chút lộn xộn. Lý Thiên Hạo là đại sư huynh của Thiên Cơ Môn, chỉ cần hắn còn sống thì Thiên Cơ Môn còn có hy vọng quật khởi.
"Sư thúc yên tâm! Lần này con bảo đảm thằng chó kia có đến mà không có về, dám khi nhục Thiên Cơ Môn ta, Chết!
Lý Thiên Hạo nghiến chặt răng, từng lời rít qua kẽ răng. Diệp Lăng đứng một bên cũng chỉ nhẹ gật đầu. Đối với hắn, đừng nói là Kim Đan Kỳ, cho dù là Độ Kiếp hậu kỳ cũng không có gì đáng sợ.
Kết thành chín đại kim đan làm cho thực lực của Diệp Lăng xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, lực chiến đấu càng thêm nghịch thiên.
"Vị thúc thúc này, có thể nói rõ cho ta biết là người kia vì sao mà đến? Có thù hận gì với Thiên Cơ Môn?" Diệp Lăng mở miệng hỏi.
Lão nhân ngồi trên bồ đoàn, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng đáp: "Người đến từ Dressrosa lần này có thực lực cực mạnh, tên là Sophie đệ tam, mọi người gọi hắn là pháp sư Sophie."
"Hắn vừa mới đột phá Kim Đan kỳ, là người mạnh nhất Dressrosa, hắn lấy danh nghĩa so tài dạo khắp các môn phái tu chân Hoa Hạ ta. Đã có không ít môn phái có thực lực yếu cơ hồ bị diệt môn rồi."
"Tên này lại ra tay rất ác độc, lại thêm am hiểu dụng độc, dùng danh nghĩa luận bàn chặn miệng tất cả mọi người. Trong tu chân giới, cảnh giới không bằng hắn thì chỉ có thể nhận mệnh mà thôi."
Lão nhân là người duy nhất còn lại của Thiên Cơ Môn thế hệ trước, danh hiệu Đạo Huyền chân nhân, trong tu chân giới tu vi cũng không kém, đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Nghe Đạo Huyền chân nhân nói xong, Diệp Lăng gật đầu, lộ ra vẻ hung ác nói: "Thúc yên tâm, đợi tên Donquixote Doflamingo quay lại, ta sẽ cho hắn biết hối hận viết như thế nào."
Diệp Lăng thầm nhẩm lại cái tên trong đầu, Sophie... Tô Phỉ, cái tên này ở trong nước là tên thông dụng của nữ tính, sao tên kia là đàn ông mà lại lấy cái tên như thế, thật là quái dị, làm xấu cả cái tên đẹp.
Đạo Huyền chân nhân có chút nghi hoặc nhìn Diệp Lăng, dù sao thì tuổi Diệp Lăng quá trẻ mà lão lại nhìn không thấu tu vi của hắn, cho nên lão cảm thấy có chút kỳ quái.
"Sư thúc không cần lo lắng, Diệp Lăng có tu vi Kim Đan Kỳ, trong cùng cảnh giới hắn là vô địch. Sư thúc cứ an tâm."
Lý Thiên Hạo nghiêm túc nói, mà Đạo Huyền chân nhân nghe như vậy thì liền cố gắng gượng đứng lên, hướng Diệp Lăng ôm quyền nói: "Ra là tiền bối giá lâm, lão không tiếp đón từ xa, còn xin thứ lỗi cho."
"Chân nhân không cần phải như vậy! Ta bối phận cũng là tiểu bối, không nhận lễ lớn thế này được." Diệp Lăng vội đưa tay ra đỡ Đạo Huyền chân nhân.
Đạo Huyền chân nhân lắc đầu nói: "Không! Con đường tu luyện chỉ luận tu vi, cường giả vi tôn, chuyện tình Thiên Cơ Môn chúng ta còn phải nhờ tiền bối."
Diệp Lăng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Đạo Huyền chân nhân thấy vậy thì thờ phào một hơi, có cường giả bậc này toạ trấn thì tâm hắn cũng có thể buông lỏng một chút.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một luồng gió lạnh tràn tới, dòng khí lạnh làm cho người ta cảm giác rét buốt tận xương.
"Khặc khặc! Đạo Huyền lão quỷ, ra đây chiến cùng ta một trận!"
Một thanh âm quỷ dị vang lên, một luồng hắc vụ bao trùm ở cửa phòng, sau đó dần dần ngưng tụ thành một bóng người.
Người tới có làn da ngăm đen, diện mạo quái dị, dáng vóc so với khỉ đột không khác biệt lắm, như dã thú chưa tiến hoá hoàn chỉnh, cả người toát ra một luống khí âm lãnh buốt người.
"Pháp sư Sophie! Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Đạo Huyền chân nhân gầm lên.
Pháp sư Sophie nở nụ cười hung ác, lộ vẻ kiêu ngạo tột cùng: "Thì sao nào? Đường đường Hoa Hạ rộng lớn mà kiếm không ra được một người có thể đánh ngang tay với ta sao?"
"Thật là đáng tiếc, đường đường là Hoa Hạ có lãnh thổ rộng lớn vạn dặm, vậy mà lại yếu nhược như thế còn không bằng Dressrosa của chúng ta, thật là đáng buồn."
Nghe lời Pháp sư Sophie nói, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, trong lòng nổi lên sát khí nồng đậm...
"Lão già kia, ngươi là cái thứ quỷ quái gì, nhiều lắm cũng chỉ là chó hoang ở nơi khỉ ho cò gáy, còn dám đến Hoa Hạ ta làm loạn sao."
"Người phạm Hoa Hạ ta, dù xa cũng giết!"