Nghe Diệp Lăng mở miệng nói, sắc mặt của pháp sư Sophie có chút mất tự nhiên.
"Nhóc con, răng nanh còn chưa mọc mà cũng to mồm, ta thấy người Hoa Hạ bọn ngươi cũng chỉ giỏi nói. Hôm nay ta sẽ thay trưởng bối trong nhà dạy bảo ngươi một chút!"
Pháp sư Sophie cười lạnh, thân hình nghiêng về phía trước, hai tay vung ra, giống như một cánh chim đang giang cánh bay, còn mang theo một luồng sát khí âm trầm ghê người.
Đạo Huyền chân nhân thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, muốn ra tay ngăn cản dù cho vừa rồi Lý Thiên Hạo đã bảo chứng rằng tu vi thực lực của Diệp Lăng rất cao nhưng trong lòng lão vẫn có một cảm giác là người lớn tuổi thì phải ra tay bảo vệ mấy thanh niên này.
"Một dân tộc hèn mọn, thật sự không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ là một phế vật Kim Đan kỳ mà dám đến Hoa Hạ ta diễu võ dương oai."
"Nói nhiều cũng vô nghĩa! Thương Độc!"
Ào! Giữa bầu trời hắc ám đột nhiên xuất hiện những điểm sáng xánh biếc, bao vây hoàn toàn Diệp Lăng, mang theo hàn ý buốt tận xương dần dần ép sát cơ thể Diệp Lăng.
Mà Diệp Lăng lúc này vẫn bình tĩnh đứng yên, sắc mặt không có chút biến chuyển: "Chỉ có trò vặt này?"
Bá! Diệp Lăng ra tay, ngay trong nháy mắt Diệp Lăng vung tay lên, sắc mặt của Đạo Huyền chân nhân và pháp sư Sophie đều lộ vẻ kinh hoảng.
Giờ phút này bọn họ cảm thấy Diệp Lăng giống như chúa tể trời đất, toả ra thần uy mênh mông trải rộng khắp không gian, trở thành một tồn tại tối cao.
Diệp Lăng ra tay rất nhanh, như sấm giật, quỷ dị khôn cùng, huyền diệu thần kỳ, những người khác không cách nào thấy rõ được.
C...rắc! Diệp Lăng chộp được chân của pháp sư Sophie, trên mặt lộ ra một nụ cười hung ác, cánh tay dùng sức hung hăng kéo mạnh một cái.
Pháp sư Sophie đang ở giữa không trung bị trúng chiêu này thì sắc mặt đại biến, vận dụng hết toàn bộ lực lượng trong kim đan, lực lượng trong cơ thể như đại hồng thuỷ tản khắp toàn thân.
"Cút ngay!" Sophie rống to, sắc mặt dữ tợn, trong nháy mắt ở trên hai chân của hắn xuất hiện một vòng tròn sương mù lượn lờ bao lấy tay của Diệp Lăng.
Diệp Lăng cười lạnh: "Hừ, lại là độc! Xem ra dân tộc của ngươi là một chủng tộc ti tiện thành tính rồi, chỉ tiếc là thứ này không có tác dụng với ta, xuống cho ta!"
Ầm ầm! Cánh tay Diệp Lăng bỗng vung lên, pháp sư Sophie đang ở giữa không trung ngây người không kịp phản ứng, thân mình mạnh mẽ đập lên nền đất bên dưới.
Oanh! Một tiềng nổ vang, thân hình pháp sư Sophie nện thẳng vào mặt đất, hắn cảm giác như xương cốt toàn thân đều vỡ vụn ra, khí huyết trong lồng ngực chạy loạn, trời đất quay cuồng.
"Tu vi thật mạnh!" Đạo Huyền chân nhân sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ, Lý Thiên Hạo cũng không có nói quá, với thực lực này thì Diệp Lăng cơ hồ vô địch trong Kim Đan kỳ.
Chỉ là lão không ngờ được rằng Diệp Lăng lại có thực lực cỡ này, với thực lực này thì liền có thể dễ dàng trấn áp pháp sư Sophie kia thôi.
"Ngươi là người nào?" Pháp sư Sophie giãy dụa đứng lên, sắc mặt ngưng trọng, bàn tay nắm chặt lại, giờ trên tay hắn có thêm một cây trượng.
Thân trượng ngăm đen, ở đầu trượng có một đầu khô lâu không ngừng toả ra khói mù.
Diệp Lăng lạnh lùng cười: "Hỏi nhiều như vậy để làm gì, có gan đến Hoa Hạ ta sinh sự thì cũng phải có tinh thần chịu chết!"
"Tiểu tử, ăn nói cũng nên chừa một phần khẩu đức, đừng tưởng rằng ngươi thắng bổn toạ một chiêu thì có thể lưu ta lại. Huống hồ ai chết ai sống cũng chưa chắc đâu!"
Vừa nói xong, hai mắt pháp sư Sophie trừng lớn, thân ảnh bay lên trời rồi uốn éo rồi quăng cây trượng trong tay ra.
Oanh long long...! Mạnh mẽ vung cây trượng trong tay về phía Diệp Lăng, mà ở thời điểm cây trượng vung lên, đầu khô lâu ở trên trượng cũng quỷ dị biến đổi trông như một vật sống tách ra khỏi thân trượng lao về phía Diệp Lăng.
Trong tròng mắt của đầu khô lâu xuất hiện hai điểm lửa màu lục, miệng mở lớn xuất ra răng nanh dài lấp loáng phát sáng.
"Tịch Diệt Thiên Hạ!"
Pháp sư Sophie điên cuồng hét lớn, đầu khô lâu rít gào lao về phía Diệp Lăng, mà Diệp Lăng đối mặt với những chuyện này vẫn không chút biến sắc, miệng cười nhạt. Chút thần thông vặt vãnh nhưng khí thế không kém, chỉ tiếc là chỉ để nhìn, xài không được a.
Ong...! Trong lòng bàn tay Diệp Lăng lặng yên xuất hiện một khối gạch, đen nhánh một màu. Đạo Huyền chân nhân thấy cục gạch bỗng nhiên xuất hiện thì sửng sốt.
"Cái này? Đây là cục gạch à?" Đạo Huyền chân nhân nuốt nước miếng đánh ực một cái.
Còn Mạc Tinh đứng một bên thì cười vui vẻ: "Đúng rồi, gạch, một khối gạch làm cho tất cả dị năng giả phương Tây kinh hồn táng đảm, chỉ cần nhìn thấy nó là hai chân liền nhũn ra! Ha ha!"
Diệp Lăng vung tay lên, nắm chắc khối gạch đen bay ra đánh vào đầu khô lâu của pháp sư Sophie. Thời điểm hai vật đụng vào nhau, khí thế hùng hổ của khô lâu nhanh chóng tan biến không còn bóng dáng gì.
Răng rắc... đầu lâu nứt ra, hoá thành bột đen rơi xuống dất...
"Hả... không thể nào!" Pháp sư Sophie khiếp sợ! Một khối gạch đen mà lại có uy lực lớn như vậy?
Trong lúc này, khí thế khối gạch đen cũng không chút dừng lại, tiếp tục bay tới đánh về phía pháp sư Sophie.
"Bổn toạ không tin, cũng chỉ là một cục gạch mà thôi, chẳng qua là do bọn Hoa Hạ các người thêm vào chút thần thông tương khắc ngũ hành mới được như vậy!"
Pháp sư Sophie điên cuồng hét lớn, cây trượng trong tay lại vung ra mạnh mẽ đánh lên trên khối gạch của Diệp Lăng.
"Đương..!"
Một tiếng vang chói tai, toàn thân pháp sư Sophie chấn động mãnh liệt, da thịt trên người uốn lượn như sóng biển không người dao động lên từng đợt.
"Ca... ca..." Cây trượng trong tay pháp sư Sophie bị đánh gãy, mà khối gạch của Diệp Lăng tiếp tục lao tới đánh mạnh vào ngực lão pháp sư.
"Phá Diệt Chưởng!"
"Oanh long long!" Tiếng nổ mạnh vang lên, ở trên đầu của pháp sư Sophie chợt có một chưởng hiện ra từ trong hư không, chưởng ấn dần hiện rõ nét, năm ngón tay khép chặt, từ năm ngón tay không ngừng toả ra lực lượng đáng sợ tạo thành những làn sóng mờ ảo khắp không gian, thần bí vô cùng.
"Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống này liệu có phải là chiêu gì? Ta hình như nghe kể qua?"
Đạo Huyền chân nhân kích động không thôi, cái này liệu có phải là Như Lai Thần Chưởng không?
"Đại thúc không nên nói bừa, không nghe Diệp Lăng hét lớn sao? Đó là Phá Diệt Chưởng"
Mạc Tinh nhún vai, theo Diệp Lăng lâu như vậy hắn đã quen nhìn thấy bộ mặt kinh ngạc của người khác khi Diệp Lăng lộ ra thực lực của mình.
Đạo Huyền chân nhân gật đầu như cỗ máy, đôi mắt đầy chờ đợi nhìn chưởng ấn sắp đập lên ngực pháp sư Sophie.:
U u u...! Tiếng gió gào rít giống như có một vật nặng đang rơi nhanh xuống.
Ầm! Một tiếng nổ mạnh vang lên, tất cả mọi người đều bị sức ép của gió và âm thanh nổ mạnh mà buộc phải nhắm chặt mắt lại, đến khi lại mở mắt ra thì pháp sư Sophie đã biến mất đâu không thấy, mà trên mặt đất bỗng xuất hiện một cái hố sâu ghê người.
Bụi đất tung bay khắp nơi, xung quanh hố sâu vương vãi máu huyết khắp nơi, Đạo Huyền chân nhân miệng rung run hỏi: "Vậy là xong?"
"Còn thế nào nữa? Thúc còn muốn như thế nào?" Diệp Lăng cười nói.
Trong mắt hắn, lão già Kim Đan kỳ này cũng không khác gì một con châu chấu, nhiều lắm cũng chỉ là con châu chấu lớn hơn bình thường một chút mà thôi, một tát liền giết chết châu chấu.
Trong lòng mọi người Thiên Cơ Môn đang quan chiến là một mảng kinh hoàng, người thanh niên này thật mạnh mẽ, mạnh đến không có đạo lý.
Bên viền hố sâu đột nhiên xuất hiện hai bàn tay máu, bám vào thành hố chầm chậm kéo lên một thân hình xơ xác...
"Hả? Hắn còn chưa có chết?" Đạo Huyền chân nhân cả kinh, pháp sư Sophie này cũng thật mạnh, công kích cỡ đó mà cũng vẫn có thể trụ được.
Diệp Lăng cười nói: "Không chết thì cũng phế đi rồi, như vậy sống còn không bằng chết a..."