Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 371 - Chương 371: Chó Cũng Muốn? Không Biết Xẩu Hổ

Chương 371: Chó cũng muốn? Không biết xẩu hổ

Trong hố sâu, một lão già cả người máu me đang giãy giụa bò ra, thật vất vả mới bò đến trên mặt đất. Lão già này trực tiếp nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa kia.

"Ánh sáng của tà ác đến thăm ta à, thật là quá bi thảm mà, ta đường đường là Pháp Sư Sophie, hưởng thụ vinh quang của một quốc gia được vạn người cúi bái. Hôm nay vậy mà lại bị thua trong tay một nhóc con chưa đủ lông đủ cánh."

Sophie có một loại cảm giác ưu thương nhàn nhạt, hơn nữa kinh mạch cả người hắn đều bị hư hại toàn bộ, lực lượng đã không còn nữa.

Trước kia, cái loại chấp nhất nắm giữ thần lực sinh tử, đã hoàn toàn cách xa hắn rồi. Mà lúc này, khí huyết trong cơ thể của hắn đã hư hại, đã đến tình trạng như ngọn đèn cạn dầu.

"Nhóc con Hoa Hạ, bổn tọa thất bại, muốn chém muốn róc thịt thì tùy tiện, Dressrosa chúng ta, không có một ai là ham sống sợ chết cả."

SSophie giãy dụa đứng dậy, gương mặt hiên ngang lẫm liệt, khoan hãy nói, đúng thật là có chút ý tứ.

Diệp Lăng gật đầu, thu Đả Thần Thạch về, nắm Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay: "Ngươi đã muốn chết như vậy, thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, để cho ngươi không cần nói chúng ta là nước lớn lại không đồng ý một chút yêu cầu này của ngươi."

Ồn ào, trên Nguyên Thủy Kiếm Thai bắn ra kiếm quang đáng sợ, sấm sét lóe lên, vô cùng đáng sợ. Diệp Lăng nhe răng cười, giơ Nguyên Thủy Kiếm Thai thật cao, rồi sau đó bỗng nhiên chém xuống một cái.

Phù phù, Sophie trực tiếp quỳ trên đất, gương mặt tràn đầy hoảng sợ: "Ta kháo, chém thật hả!"

"Đừng, ngàn vạn lần đừng động thủ, ta đang nói đùa đó, ta đầu hàng, ta chịu thua!"

"Các ngươi là nước lớn, ngươi phải đối đãi tử tế với tù binh. Nếu không, ta sẽ tố cáo với tổ chức dị năng quốc tế!"

Mọi người đều sửng sốt, mẹ kiếp, tên gia hỏa này thay đổi cũng quá nhanh đi. Mới vừa rồi còn một bộ liều chết hy sinh đến cùng, hiện tại sao lại giống như một tên hán gian vậy?

Diệp Lăng cũng xua tay: “Thấy bộ dạng chưa gặp thành phố lớn của các ngươi, chắc đức hạnh của người quốc gia các người cũng không tốt lành gì?"

"Mỗi ngày ồn ào nói đừng sợ đừng sợ…nhưng đến lúc xảy ra chuyện rồi, thì tên sau quỳ xuống còn nhanh hơn tên trước đó, không có gì hiếm lạ cả."

"Sophie, ta nói đúng không?" Diệp Lăng cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai trực tiếp đặt lên cổ của Sophie.

Sophie kém chút khóc lên, cảm giác từng khí tức lạnh lẽo uy nghiêm không ngừng xâm nhập vào da thịt của hắn. Hắn lạnh cả người, chật vật nuốt nước miếng một cái.

"Cái đó, chỉ cần không giết ta, cái gì đều được, các ngươi nói cái gì chính là cái đó." Sophie nịnh nọt cười nói.

Diệp Lăng cười nhạt: "Tốt lắm, vậy thì quỳ trên mặt đất hát bài Chinh phục cho tiểu gia ta nghe!"

"Chinh phục? Ta chưa từng nghe qua, chờ một chút, mới vừa rồi ngươi nói cái gì? Tiểu gia?" Đột nhiên Sophie sững sờ, sau đó khuôn mặt lập tức trở nên hưng phấn.

Mọi người đều sững sờ. Sao vậy, rất ngạc nhiên với cách xưng hô tiểu gia sao, hay là ở Dressrosa xưng hô tiểu gia có hàm nghĩa khác?

Diệp Lăng sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì? Tiểu gia xảy ra chuyện gì?"

"Được rồi, ta đã xác định, ngươi là người của quốc gia chúng ta. Ta đã nói, ở Hoa Hạ sao có khả năng có người cường đại như vậy được, bên trong cơ thể ngươi chảy dòng máu của nước Dressrosa chúng ta."

"Nếu không, sao ngươi cũng nói ngươi là tiểu gia của ta, xem ra, ngươi là trưởng bối có bối phận tương đối lớn trong gia tộc của ta bị lưu lạc ở bên ngoài."

"Ngươi họ gì? Nhà ở đâu?"

Sophie điên cuồng nói tới tấp, nhất thời làm cho Diệp Lăng ngẩn ra. Mẹ nhà nó, sao lão hỗn tạp này có thể không biết xẩu hổ như thế.

Được rồi được rồi, không nên gấp gáp, vốn người của quốc gia này chính là người không biết xấu hổ như vậy đấy.

"Ta cho ngươi biết, tiểu gia ta đường đường chính chính là người của Hoa Hạ, ta họ Diệp! Ngươi nghe cho rõ ràng, cái quốc gia của ngươi kia chắc không có họ Diệp đâu?"

Diệp Lăng nói xong lời này, Sophie nhất thời kinh hỉ không gì sánh được: "Họ Diệp? Vậy thì đúng rồi!"

"Ở dòng thứ trong gia tộc ta, có bộ tộc Diệp Hách, là tầng lớp quý tộc của quốc gia, xem ra ngươi chính là người của quốc gia ta rồi. Ta sẽ khiếu nại với tổ chức dị năng thế giới, sửa lại quốc tịch cho ngươi."

"Yên tâm đi, sau khi về tới gia tộc, ta sẽ giúp ngươi tranh thủ vị trí Thần Thủ Hộ, sau này ngươi chính là Thần Đế Chúa tể của nước Dressrosa chúng ta!"

Diệp Lăng đen mặt, tên khốn kiếp đáng chết này, nói ba xạo liền có thể thay đổi thân thế của hắn rồi?

Một bên Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Lăng, chúng ta giết hắn đi!"

"Tên hỗn đản chết tiệt, đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp qua người đặc biệt không biết xấu hổ như ngươi!"

"CMN là giặc cướp còn nói đến đạo đức nghề nghiệp, tối thiểu không muốn những người mạnh, già yếu, nghèo tàn, nhưng đậu má bọn ngươi lại la ó, cái gì cũng muốn!"

"Cái gì cũng muốn, hiện tại ngay cả người mạnh hơn, đến đến, lão hỗn tạp, ngươi xem thử con chó vàng dưới chân núi kia có phải chó của quốc gia ngươi không? Có muốn xin thẩm phán lấy đi hay không?"

Mạc Tinh nắm lấy tóc của Sophie hung ác nói, mẹ nó, sao hắn có thể không phẫn nộ được.

Sophie bị nắm tóc thì sững sờ, ủy khuất không gì sánh được: "Chó vàng à? Nếu có thể, thì chắc cũng là của chúng ta, cái gì chúng ta cũng muốn, tuyệt đối không ngại."

"Ngay cả chó cũng muốn? Trời ạ, Diệp Lăng, nhanh nhanh, dùng kiếm của ngươi đâm cúc hoa của hắn đi. Bây giờ lão tử đang rất nóng nảy, nếu hắn không chết thì khó giải được sự tức giận trong lòng lão tử!"

Mạc Tinh cắn răng, má nó, ngay cả chó cũng muốn, các ngươi có suy nghĩ đến cảm thụ của chó không. Chỗ ở của tên hỗn tạp này, ngay cả chó cũng không muốn đi.

Diệp Lăng cũng tức giận đến run cả người: "Thực sự là chú có thể nhịn, nhưng thím không thể nhịn mà. Má nó, trình độ không biết xấu hổ này của ngươi, cũng làm cho ông đây xấu hổ thay đó!"

"Mọi người chờ tôi, ông đây đi làm thịt hắn!" Nói xong, Diệp Lăng xách theo Sophie phóng lên cao, biến mất trên bầu trời tối tăm.

Trên một vùng biển rộng mênh mông, Diệp Lăng xách theo Sophie cười nhạt: "Lão già kia, chờ sau khi ngươi chết, đều có thể muốn cái gì thì nói đó là của các ngươi, chẳng qua, cũng chỉ có quỷ nghe thôi!"

Bá, Nguyên Thủy Kiếm Thai trực tiếp xuyên thấu qua lồng ngực của Sophie. Sophie trợn to mắt, trong mắt là vẻ không thể tin được.

"Không phải.. Không phải nói là của chúng ta sao? Tại sao còn giết người một nhà..."

Sophie cảm giác được sinh mệnh lực trong cơ thể đang điên cuồng xói mòn, ý thức dần dần biến mất.

"Người một nhà cái em gái ngươi!" Diệp Lăng cắn răng, thân hình bay lên, trực tiếp dừng lại giữa không trung, treo Sophie lên cây đại thụ cao nhất của một đảo nhỏ.

Tê lạp, Diệp Lăng xé ra một miếng vải trên quần áo của Sophie, sau đó ngón tay vẽ linh tinh lên, dán miếng vải đó lại lên quần áo của Sophie, rồi xoay người biến mất

Sáng sớm, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên soi sáng đại dương, một chiếc thuyền thấy được một thi thể đang bị treo ở cách đó xa xa, hình như phía trên còn có chữ.

Bọn họ vội vàng lên đảo, khiêng thi thể xuống, sau khi thấy chữ được viết trên quần áo thi thể thì nhất thời sửng sốt.

Tuy Viễn Tất Tru!*

*Tuy xa nhưng nhất định phải giết.

Bốn chữ, cũng đã lộ ra sát cơ nồng nằng vô biên làm cho lòng người lạnh lẽo, sợ đến vỡ mật.

Diệp Lăng không biết là, khi những người này mang thi thể của Sophie và chữ về thì đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn cùng chấn động và sợ hãi trong nước.

Lão tổ Kim Đan Kỳ mạnh nhất của quốc gia đã chết, trong lòng mọi người của quốc gia này đều có một tầng tro tàn nồng nặc!

Bình Luận (0)
Comment