Đài Hỏa Thần, Thiên Cơ Môn.
Ánh mặt trời vừa mới mọc đến giữa không trung, ánh sáng ôn hòa của mặt trời chiếu xuống mặt đất, làm dịu đi không khí của trời đất.
"Diệp Lăng, cậu mang lão gia hỏa kia đi làm gì?"
Đang ở đài Hỏa Thần ngắm cảnh sắc mỹ lệ của núi non, thì Mạc Tinh hỏi Diệp Lăng đang đứng bên cạnh. Trong lúc rãnh rỗi, hai người đều sẽ đến nơi nổi tiếng trên thế giới để đi dạo.
Mà Lý Thiên Hạo thì lại có chuyện muốn nói với Đạo Huyền Chân Nhân cho nên không thể trở thành hướng dẫn viên du lịch cho hai người bọn họ được.
Diệp Lăng nhún vai: "Còn có thể làm gì, đương nhiên là làm thịt rồi, sau đó ném hắn vào Hải Vực của bọn hắn."
"Mẹ kiếp, làm rườm rà như vậy làm gì, làm thịt là được, còn phí sức chạy xa như vậy?" Mạc Tinh có chút khó hiểu.
”Giết thứ này ở Hoa Hạ, tôi đều cảm thấy chán ghét. Nếu sau khi chết biến thành quỷ, lại đến làm loạn ở Hoa Hạ, như vậy không phải thành toàn cho lão hỗn tạp kia sao."
Mạc Tinh gật đầu, hơn nữa giết hắn đi, còn có thể dùng hắn để nước Dressrosa có chút kiêng kỵ. Dù sao lão già này chính là người mạnh nhất của nước Dressrosa, gần như là tồn tại vô địch.
"Được rồi, Thần Phong và Vô Đạo gọi điện thoại tới, hai tên này giống như một con chó điên vậy, gặp người liền cắn, đã gieo họa cho năm sáu gia tộc rồi."
"Hai người bọn họ để cho tôi nói cho câu biết, gia tộc Rothschild đã phái người đến giúp đỡ bọn họ, hơn nữa có lão tổ Kim Đan theo, để cho cậu yên tâm."
Mạc Tinh kích động nói: "Nghe giọng của hai tên kia giống như sói đói vậy đó, cũng không biết đã mang cho nước ngoài cái tai họa gì. Nếu biết như vậy thì tôi cũng đi rồi, còn có thể sung sướng, không nói đến có thể giết người, nhưng cũng có thể cưỡi ngựa đại dương?"
"Anh đó, tinh trùng lên não rồi à, trong đầu có thể nghĩ đến chuyện khác hay không. Tôi cho anh biết, chuyến này của hai người họ tuyệt đối không đơn giản như vậy."
"Tuy cường giả nước ngoài đều ở thế tục, nhưng không giống với cường giả chúng ta, mỗi một người đều xuất thế ở Thần Long Giá."
"Vạn nhất ngày nào đó gặp phải một lão quái vật, lão tổ Kim Đan Kỳ kia cũng không thể che chở cho hai người bọn họ. Chẳng qua có gia tộc Rothschild đi theo, chắc cũng không xảy ra chuyện lớn gì."
"Hi vọng hai người bọn họ đừng quá đắc tội với nhiều người. Nếu không, một khi đám gia hỏa nước ngoài vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn kia nổi lên ý xấu, như vậy liền không ổn."
Diệp Lăng lắc đầu ngưng trọng nói. Tính cách điên cuồng không giới hạn của hai tên gia hỏa kia. Một tên thì nếu trời là lão đại thì hắn chính là lão nhị, ai cũng không phục, mỗi một ngày đều bướng bỉnh, thấy người nào đều khinh thường người đó.
Một tên khác thì giả vờ thâm trầm, một lời không hợp chính là rút kiếm giết người. Hơn nữa trong lòng còn cất dấu một suy nghĩ mình mang thần uy cao cao tại thượng.
Nói chung, hai tên này chính là tổ hợp giả trang muốn ăn đòn, may mắn là Diệp Lăng đã để lại một truyền thuyết kinh khủng ở đại lục phương Tây kia, cho nên có thể chấn nhiếp những cường giả kia.
Nếu không, Diệp Lăng cam đoan, coi như có lão tổ Kim Đan che chở đám người bọn họ, cũng không quá một ngày bọn họ sẽ bị mai phục chết ở nơi đất khách.
"Sách sách, phong cảnh này thật không tệ." Mạc Tinh nhìn dãy núi trùng điệp ở trước mặt không khỏi cảm thán.
Diệp Lăng cũng gật đầu, nơi đây non xanh nước biếc, đúng là không tồi. Từng ngọn ngọn núi phóng lên cao, đỉnh núi có đám mây vờn quanh, giống như cả người đang chìm vào tiên cảnh vậy
Mà lúc này, đột nhiên Mạc Tinh sửng sốt: "Sao hình như lại có một loại cảm giác giống như?"
Nói đến đây, Mạc Tinh nhìn từng ngọn núi trước mặt rồi rơi vào trong trầm tư. Xung quanh thân thể của hắn vậy mà lóe lên kim quang mờ mịt, vừa thần thánh vừa huyền diệu.
"Ta kháo!Vậy mà rơi vào ngộ đạo, đây là vận khí chết tiệt gì, thực sự là vận may quá chiếu cố hắn rồi."
Diệp Lăng kinh ngạc nói. Đây là ngộ đạo của người tu luyện, rất khó tiến vào. Một khi đã tiến vào thì sẽ thu hoạch được kết quả thật lớn. Sau khi tỉnh lại, giống như người vừa mới tỉnh mộng, như sâu phá kén thành bướm.
Kháo, không phải là khi Phúc La Vương chuyển thế đã mang theo xui xẻo sao, nhưng bây giờ lại có thể tiến vào trạng thái ngộ đạo như vậy, không phải là ông trời lặng lẽ nhắm một con mắt mở một con mắt, hay là có tấm trúc chắn trước mặt của hắn.
Ồn ào, Diệp Lăng phất tay, một luồng linh lực tinh thuần trực tiếp bao phủ xung quanh Mạc Tinh. Rồi sau đó ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, quét ngang bốn phía, hộ pháp cho Mạc Tinh.
Ngộ đạo là trạng thái rất khó tiến vào, nếu như bị người cắt đứt, vậy thì mất nhiều còn hơn được. Đừng nói Mạc Tinh, sợ rằng Diệp Lăng đều sẽ phẫn nộ mà muốn giết người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, xung quanh thân thể của Mạc Tinh chậm rãi xuất hình từng đạo hư ảnh xiềng xích mơ hồ.
Hư ảnh từng bước thành hình, xiềng xích cũng trở nên rõ ràng, phía trên xiềng xích được khắc từng đạo văn lộ rậm rạp đáng sợ, toả ra ánh sáng màu lam u tối, thần bí vô biên, còn huyền dịu hơn cả màu vàng.
Cùng lúc đó, tu vi của Mạc Tinh cũng đang điên cuồng đột phá, Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ...
Diệp Lăng phẫn nộ lắc đầu: "CMN chính là một tên yêu nghiệt, với cái tốc độ đột phá này, nếu như bị người khác nhìn thấy chắc đụng đầu vào tường chết cho rồi."
Chỉ là thật đáng tiếc, Diệp Lăng chính là một tên gia hỏa không có da mặt, chính hắn cũng là một tên yêu nghiệt, hơn nữa càng yêu, càng nghiệt hơn. Chỉ qua nửa năm, liền đã ngưng tụ được chín viên Kim Đan.
Nếu như tốc độ của Mạc Tinh để cho người khác đụng đầu vô tường chết. Còn nếu người khác biết tốc độ tu luyện của Diệp Lăng, thì nên làm thế thế?
Đụng tường chết rồi sống lại, sau đó lại chết, cứ như thế luân hồi 99 lần?
"Ai, chắc công việc cực nhọc nhất chính là hộ pháp cho hắn đi." Diệp Lăng nằm trên tảng đá xanh cách đó không xa, bắt chéo chân, tinh thần rất là tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên khuôn mặt Diệp Lăng tràn đầy mệt mỏi: "Tên khốn đáng chết này, em gái anh, anh còn muốn ngộ đạo bao lâu nữa!"
"Người ta ngộ đạo chỉ có ba bốn tiếng, có thể ngộ đạo cả buổi sáng chính là vạn phúc rồi, nhưng tên yêu nghiệt này, vậy mà đã ngộ đạo một ngày một đêm rồi."
Diệp Lăng không còn ngồi trên tảng đá nữa, khuôn mặt uể oải. Từ lúc Mạc Tinh bắt đầu ngộ đạo, hắn đã dùng tinh thần lực bao phủ cả ngọn núi này, phòng ngừa bất cứ sinh vật nào hay người nào quấy rầy Mạc Tinh.
Một ngày một đêm ngắn ngủi, Diệp Lăng đã giết tám con thỏ rừng, ba con chim, sáu con rắn, một con lợn rừng.
Con mẹ nó, ngắn ngủn một ngày một đêm, vậy mà Diệp Lăng đã thành tên chuyên giết động vật, trên tay đầy máu của động vật rồi.
"Ai, thực sự người so với người thì làm người tức chết mà, vài năm trước ở Tiên Giới, tên khốn kiếp Phúc La Vương đã lấy vận khí nghịch thiên kia làm cho ông đây tức giận gần chết."
"Hiện tại sau khi chuyển thế, lại gặp phải người chuyển thế của Phúc La Vương. Ai có thể nói cho ông đây biết, rốt cuộc ông đây có bao nhiêu duyên phận với cái tên chết tiệt này."
"Cũng không phải là một nam một nữ, nếu phải thì má nó đã trở thành vợ chồng rồi."
Diệp Lăng cảm thán, nhưng vào lúc này, đột nhiên Mạc Tinh động đậy, đôi mắt trở nên cơ trí rất nhiều, trên người nhiều hơn một khí tức huyền diệu không nói nên lời.
"Thì ra là thế, thì ra là thế, cái thế giới này, thực sự là quá kỳ diệu, khó có thể suy nghĩ được."
Mạc Tinh cảm thán, rồi sau đó ôm quyền nhìn Diệp Lăng nói: "Cảm ơn Diệp Lăng!"
Diệp Lăng trợn mắt nhìn Mạc Tinh: “Sao nói nhảm nhiều như vậy, lần này khi hai người kia trở về, đoán chừng cũng sẽ bị anh làm cho tức chết."
"CMN, một ngày một đêm vậy mà đã đột phá đến Kim Đan Kỳ, thật không biết anh có phải là quái vật không, rốt cuộc có phải là con riêng của ông trời không nữa."
Diệp Lăng lầm bầm, chỉ mất một ngày một đêm, Mạc Tinh lại đột phá đến Kim Đan trung kỳ. Nếu Thần Phong và Diệp Vô Đạo biết chuyện này, sợ rằng hai người cũng nhảy xuống biển tự tử rồi.
"Tu vi cao thì như thế nào, vẫn giống như trước không thể sử dụng thần thông."
Mạc Tinh khẽ cười nhưng lại có dáng vẻ siêu thoát nhìn thấu hồng trần, làm cho Diệp Lăng kinh ngạc.
"Rốt cuộc anh là Yêu Ma phương nào! Mau mau hiển hình!"
Diệp Lăng đùng một cái nhảy xuống, tay cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai rống to.