Vào buổi trưa, Diệp Lăng và Mạc Tinh về tới Thiên Cơ Môn.
"Anh cũng không lo lắng cho chúng tôi một chút sao? Biến mất hơn một ngày, anh cũng không đi tìm chúng tôi? Trái tim của anh đúng là lớn nha." Mạc Tinh kháng nghị với Lý Thiên Hạo.
Kháo, tốt xấu cũng là anh em có được hay không, biến mất một ngày, điện thoại cũng không gọi, cũng không đi tìm người. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, không phải xong rồi sao.
Trên trán Lý Thiên Hạo xuất hiện ba vạch đen: "Đừng đùa có được không, nếu ai bắt cóc được hai người, đó chính là mời hai tổ tông về nhà."
"Diệp Lăng! Tôi nói cho cậu biết một chuyện, trước đây người tôi muốn cậu đi giết giúp tôi, bây giờ đang ở núi Côn Lôn!"
Sắc mặt Lý Thiên Hạo ngưng trọng, trong mắt có sự hung ác nồng đậm, cả người tràn ra một luồng hàn ý lạnh lẽo.
Lúc vào Đại Mộ Long Mạch của thôn Lan Sơn, Diệp Lăng đã cho Lý Thiên Hạo một lời hứa hẹn, chính là phải giúp Lý Thiên Hạo giết một vị Động Chủ của 36 Động Thiên.
"Được, lúc nào thì chúng ta đi?" Diệp Lăng gọn gàng dứt khoát đồng ý.
Hết lòng tuân thủ lời hứa là nguyên tắc từ trước đến nay của hắn, mặc kệ thế nào, đã đồng ý với người khác rồi, thì phải hoàn thành lời hứa.
"Ngày mai đi, ngày mai chúng ta phải đi núi Côn Lôn, giết tên khốn kia. Sau đó trở lại Thiên Cơ Môn, tế sư phụ tôi!" Lý Thiên Hạo cắn răng nghiến lợi nói.
Sư phụ như cha nhưng lại chết trong tay của Động Chủ kia. Việc này làm cho trong lòng Lý Thiên Hạo không cách nào quên mất thù hận giết sư phụ này.
Cùng ngày hôm đó Diệp Lăng và hai người kia lái xe đến xưởng rượu Long Đằng, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, ba người ngồi lên xe, chạy đến núi Côn Lôn.
Núi Côn Lôn, được xem là núi thần đệ nhất của Hoa Hạ, lão tổ của vạn núi, được giới tu chân coi là tổ của các Long Mạch. Có câu tục ngũ Côn Lôn làm ra Long Mạch thiên hạ, nghe được cầu này đã nói lên sự thần kỳ của nó.
Ba ngày sau, lúc ba người xuống xe ở một nơi nào đó đã là buổi tối. Trước tiên ba người tìm một quán ăn để ăn cơm.
"Các người có nghe nói chưa, lại có một tên bị chết ở cửa Địa Ngục đó."
"Lại chết một người? Thật mẹ nó ngu ngốc, cái nơi kia có phải là nơi người đi được sao, đã chết bao nhiêu người, còn không sợ. Thực sự chết cũng chết vô ích."
Bàn bên cạnh bàn của Diệp Lăng có mấy người đàn ông trung niên đang nhỏ giọng nói chuyện, bốn chữ cửa Địa Ngục (Địa Ngục Chi Môn), cũng vô cùng chói tai.
Nơi này chính là nơi phì nhiêu màu mỡ nhất của thảo nguyên, phần lớn người sống ở nơi đây chủ yếu là nuôi ngựa, nhưng trong cuộc sống của bọn họ, có một nơi đánh chết bọn họ cũng không dám vào.
Khu vực kia là một bãi cỏ màu mỡ, tuy nhiên lại là nơi tĩnh mịch không có người, im lìm vắng vẻ. Không có chút liên quan với bãi cỏ xanh biếc ở đó, không thể gắn liền vào đó được.
Bởi vì khu vực kia, tên là cửa Địa Ngục, chỉ cần là con người tiến vào đó, cho tới bây giờ không có người nào có thể sống đi ra. Hơn nữa cái chết cũng rất quái dị, không tìm thấy vết thương nào trên thân thể, chết không nhắm mắt.
Cho nên lâu ngày, tên của nơi đó cũng bị người quên mất, cho nên mọi người lấy cái tên cửa Địa Ngục cho nơi đó, tên này càng thêm chuẩn xác.
"Tôi biết lai lịch của cửa Địa Ngục này." Lý Thiên Hạo gắp miếng đồ ăn sau đó chậm rãi nói.
Diệp Lăng ngẩn người, cảm thấy rất hứng thú: "Nói một chút, xem nơi được gọi là cửa Địa Ngục rốt cuộc là cái gì."
"Bên trong điển cố của sư môn tôi lưu lại, thật ra nơi đó được gọi là cửa Địa Ngục bởi vì ở trên núi Côn Lôn, đã từng có tông môn cường đại, tên là Côn Lôn Môn."
"Ở ngàn năm trước tông môn này chính là tông môn cường đại nhất trong giới Tu Chân, hầu như có thể được gọi là đầu rồng."
"Mà vào lúc đó các triều đại đều thịnh hành cái gọi là Quốc Sư, mà những người này cũng đều là những người nổi bật đi ra từ Côn Lôn Môn."
"Nhưng hơn 500 năm trước, ngay lúc đó hình như môn chủ của Côn Lôn Môn đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ là tu luyện tẩu hỏa nhập ma. Nói chung tính tình thay đổi rất lớn, trở nên vô cùng tàn nhẫn, vui buồn thất thường."
"Vả lại giết hại không ít tông môn, vì vậy một trận chinh phạt xuất hiện. Toàn bộ cường giả của giới Tu Chân đều đánh lên Côn Lôn Môn."
"Trận chiến kia, gần như toàn bộ giới Tu Chân đều tàn lụi, tất cả cường giả đều chết, chỉ còn lại những tên đệ tử không có thực lực."
"Mà trận chiến kia chính là xảy ra ở cửa Địa Ngục, nơi đó chính là chiến trường của trận chiến 500 năm trước."
"Nguyên nhân không thể vào được trong đó là bởi vì nơi đó chết rất nhiều cường giả, từ trường hỗn loạn. Một khi có người tiến vào, tinh thần sẽ vỡ toang, trái tim đột nhiên ngừng đập."
Lý Thiên Hạo kể lại đoạn lịch sử được ghi lại trong Thiên Cơ Môn. Diệp Lăng gật đầu, mà Mạc Tinh thì lại có chút nghi ngờ.
"Tôi cũng đã nghe nói đến Cửa Địa Ngục này, tại sao dê bò tiến vào lại không có chuyện gì, mà con người lại không đi vào được? Anh đừng nói cho tôi là từ trường có thể phân biệt được giống loài."
Lời Mạc Tinh nói là thực, mà Lý Thiên Hạo thì lại cười: "Nói đúng ra, không chỉ có từ trường, bên trong cửa Địa Ngục còn có rất nhiều đại trận do cường giả lưu lại."
"Từ Trường này, được hình thành do sự hỗn loạn của các đại trận, mà đối tượng của đại trận, là cường giả. Tất nhiên có huyết mạch riêng, năng lượng giống loài riêng."
"Cho nên lời anh nói cũng là thật, sau khi dê bò tiến vào thì không có chuyện gì, nhưng anh có thể tìm một con dê bò đã thành tinh, tôi cam đoan nó không thể bình yên vô sự đi ra."
Nghe đến đó, Mạc Tinh gật đầu: "Chỉ là không biết trên núi Côn Lôn thật sự có Tây Vương Mẫu giống như truyền thuyết không."
"Đương nhiên là thật, núi Côn Lôn chính là núi thần của chúng tôi, Tây Vương Mẫu càng là sự thật. Hơn nữa phần lớn người của chúng tôi ở đây đều đã thấy Tây Vương Mẫu hiển linh!"
Vài người đàn ông ở bên cạnh bàn Mạc Tinh nghe được câu hỏi của Mạc Tinh thì phản bác lại. Ở trong lòng bọn hắn, Côn Lôn là núi thần, không cho phép kẻ khác khinh nhờn và hoài nghi.
Mạc Tinh cười, cũng không tranh chấp với mấy người kia, không cần thiết, hơn nữa chuyện này cũng quá ngu ngốc. Mỗi một nơi đều có thần thánh được cư dân ở đó tin tưởng, họ không tha thứ cho người khác làm bẩn nó.
"Hiện tại Tí Nô kia đang ở đâu?" Diệp Lăng hỏi.
Tí Nô, một cái tên kỳ cục, là một trong những Động Chủ của 36 Động Thiên, thực lực vô cùng cường đại. Từng bởi vì bảo vật mà ra tay giết sư phụ của Lý Thiên Hạo.
Sắc mặt Lý Thiên Hạo nghiêm túc: "Dựa theo quẻ mà Sư thúc của tôi bói ra thì hiện tại gã đang ở đỉnh Côn Lôn."
"Được, vậy chúng ta không thể đợi thêm nữa, vạn nhất để gã chạy thoát thì không tốt, bây giờ sẽ đi ngay." Diệp Lăng nói ra chủ ý, hai người kia đều gật đầu.
Bầu trời ở đây tối rất sớm, chỉ năm sáu giờ, đã đen thui một mảnh, hơn nữa nhiệt độ rất thấp. Ba người thuận theo con đường trên núi đi lên núi.
Lúc đi tới giữa sườn núi vậy mà lại có tuyết trắng mênh mông, khác hoàn toàn với cảnh sắc thảo nguyên xanh mơn mởn, đơn giản là cách biệt giữa trời và đất.
Mạc Tinh ôm cánh tay, nhìn đỉnh núi chìm vào trong bóng tối kia: "Sao chỗ này lại lạnh như vậy, cảm giác gió thổi thấm vào quần áo, trực tiếp thổi tới da."
"Rất bình thường, lạnh lẽo chính là ý nghĩa của chỗ nhỏ bé này, dù quần áo có dày đi nữa cũng không chống lại cái lạnh này."
Nếu là hai người Diệp Lăng và Lý Thiên Hạo đi thì đã sớm tới đỉnh núi, nhưng mang theo Mạc Tinh thì phải đi rất chậm. Dù sao Mạc Tinh chỉ có tu vi nhưng không có thần thông, không thể giống như bọn họ được.
Ba người đã đi đến giữa núi, nhưng vào lúc này, đột nhiên trong tuyết trắng trắng ngần ấy bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt xanh biếc, mang theo sự khát máu vô biên.
"Không được! Là bầy sói!"
Mạc Tinh quát to một tiếng, nhãn lực của hắn thay đổi theo cảnh giới. Hiện tại đã có thể nhìn thấy những thứ nhỏ bé trong bóng tối, huống chi là loại động vật cỡ trung như loài sói này.