Trên núi Côn Lôn có sói, nhưng ngay giữa sườn núi đã có bầy sói khiến ba người ngạc nhiên.
Nhiệt độ nơi này không thích hợp cho bất cứ sinh vật gì tồn tại, có lẽ chỉ một số ít thực vật mới có thể sinh trưởng ở đây.
Nhưng khi trong cả một vùng trời trắng xóa mù mịt bỗng xuất hiện một cặp mắt xanh lục lạnh lẽo, đất trời như thay đổi màu sắc, tràn ngập máu tanh khát máu.
"Không đúng! Đám sói này đều sắp thành tinh hết rồi!" Diệp Lăng la lên.
Con sói xám đối diện đã hoàn toàn khác xa sói bình thường, cơ thể nó rất lớn, ít nhất lớn gấp đôi sói thường.
Lông của nó còn như thép cứng, lóe lên ánh sáng lạnh, đặc biệt là con sói cầm đầu, giữa trán mọc một nhúm lông màu trắng trông rất oai phong.
"Làm sao bây giờ? Giết chúng nó hả?" Mạc Tinh hơi hơi căng thẳng, cảm giác ánh mắt chúng nó không mấy thân thiện, hắn bắt đầu hồi hộp lo sợ.
Diệp Lăng lắc đầu: "Ngươi đó, dù gì cũng là cao thủ Kim Đan, đối diện với một đám súc vật sợ cái mông ấy."
Đúng vậy nhỉ, mình là cao thủ Kim Đan mà, nghĩ đến đây, Mặc Tinh không khỏi kiên cường hơn một chút. Kim Đan kỳ dù ở trong giới tu luyện tuyệt đối cũng là cấp bậc lão tổ, một đám súc vật lông xù chính mình sợ cái quái gì trời.
Đáng tiếc, Mạc Tinh có lẽ là một cao thủ Kim Đan yếu nhất trong giới tu luyện từ xưa đến nay.
Không có thần thông, năng lực chiến đấu gần như bằng không, chỉ là một thần thoại trong đám người thường, trò cười trong giới tu luyện.
"Tao không muốn giết chúng mày, nếu mày còn muốn bảo vệ bầy đàn của mình thì hãy mau rời đi đi."
"Mày tu luyện cũng không dễ, đừng hủy hoại công sức tu luyện của mình trong chốc lát."
Diệp Lăng đứng ra, giọng nói vang vọng ầm ầm, còn sử dụng thần thông Sư Tử Hống của Phật môn chấn động cả vùng núi tuyết.
Diệp Lăng vừa nói xong, trong mắt con sói đầu đàn lóe lên sự hung ác, từ từ, nó lại dần biến mất.
"Áu ú."
Nó ngửa đầu tru lên, sau đó dẫn bầy sói chậm rãi rời đi, hiển nhiên, nó cũng cảm giác được Diệp Lăng rất mạnh, dẫn dắt bầy đàn xông qua chỉ có kết quả là cái chết.
Sau khi bầy sói bỏ đi, Mạc Tinh thở phào một hơi, Diệp Lăng quay đầu nhìn hắn: "Ngươi đó, lá gan cũng quá nhỏ rồi đấy."
"Hừ, đừng có nói như vậy, đổi ngươi thành ta xem, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu đâu. Ta có thể cảm giác được, nếu không phải sau khi thành lập quốc gia thiên đạo hư vô mờ mịt kia đàn áp không cho phép chúng nó thành tinh, bọn chúng sợ rằng đã đột phá thành tinh rồi."
Mạc Tinh vội vàng biện hộ cho mình, bầy sói kia mơ hồ phát ra hơi thở rất khủng bố khiến cả người Mạc Tinh run sợ.
Diệp Lăng gật đầu, bầy sói này dù cao thủ Tiên Thiên cảnh đến tuyệt đối cũng rơi xuống thế xấu, có thể còn có khả năng chết ở chỗ này.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, có điều lúc này, gió tuyết càng lúc càng lớn, cả vùng trời đều mù mịt, Diệp Lăng nhìn hai người Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo có chút không thích ứng được nổi.
Hai người, một người là cao thủ Kim Đan không có thần thông, một người chẳng qua chỉ là võ giả Tiên Thiên cảnh, trong hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt đương nhiên kém hơn Diệp Lăng.
"Nhìn kìa, chỗ kia có cái nhà tranh, đi, chúng ta qua bên đó tránh một chút." Diệp Lăng chỉ một điểm đen nhỏ bé mơ hồ giữa sườn núi.
Mạc Tinh, Lý Thiên Hạo gật đầu, hai người không cố gắng chống đỡ tiếp, trước mặt người một nhà, cứ tiếp tục chống đỡ tiếp thì đó gọi là làm màu.
Tiến vào căn nhà tranh, cửa có da động vật làm rèm cửa, che khuất gió lốc cuồn cuộn, ba người quan sát quanh căn nhà, trông rất lộn xộn.
"Sao nơi này lại có củi đốt? Chẳng lẽ có người ở?" Mạc Tinh nhìn đống củi dưới chân ngây người nói.
Lý Thiên Hạo lắc đầu: "Không phải là có người, đây là căn nhà tranh tránh nạn của thợ săn dưới núi Côn Lôn, cũng là nơi để một số người lên núi tránh nạn."
"Để lại một chút gì đó, có lẽ đối với người khác mà nói thì nó chính là niềm hi vọng vô vàn. Người ở đây tín ngưỡng thần Côn Lôn, bọn họ cho rằng những việc thiện ấy sẽ khiến cho họ chết đi rồi có thể rơi vào cái ôm của thần Côn Lôn."
Lý Thiên Hạo giải thích cho tên nửa mù chữ Mạc Tinh. Mạc Tinh nghe xong gật đầu, thì ra là thế, hóa ra tên Lý Thiên Hạo này còn là một kho sách văn hóa di động, móa nó phong tục tập quán, tín ngưỡng của dân tộc nào cũng biết một ít hết.
Mạc Tinh không biết là từ nhỏ Lý Thiên Hạo đã đi theo sư phụ du lịch khắp nơi trên đất nước, tầm long điểm huyệt, chỉ phong dẫn mạch, thấy nhiều tự nhiên cũng biết được nhiều hơn.
Diệp Lăng nhìn hai người khẽ cười nói: "Hai người các ngươi thật là, nhanh lên, nhóm củi đi, để sưởi ấm, chờ lát nữa bão tuyết nhỏ bớt, chúng ta sẽ tiếp tục lên núi."
"Diệp Lăng, vì cái lông gì ngươi không dùng linh lực bao lấy hai người tụi này đi lên? Điều này không phải vừa nhanh vừa dễ dàng hơn sao?" Mạc Tinh khom lưng, chọc chọc củi đốt than thở nói.
Diệp Lăng cau mày: "Đồ lười nhà ngươi, đây là một loại tu luyện với hai người các ngươi, ở hoàn cảnh này mới là nơi tu luyện tốt nhất cho các ngươi."
"Còn về Tí Nô kia thì yên tâm đi, ta đã dò xét đến một khu vực, đó hẳn là cửa Côn Lôn theo như lời Lý Thiên Hạo, bên trong có vài hơi thở rất mạnh, Tí Nô chắc là ở bên trong."
Diệp Lăng dựa vào một góc sáng sủa trong căn nhà bình tĩnh nói, trên đỉnh núi Côn Lôn có một luồng hơi thở đáng sợ mà số lượng còn rất nhiều, đó chắc là cửa Côn Lôn như lời Lý Thiên Hạo.
Lý Thiên Hạo nghe đến hai chữ Tí Nô, đôi mắt lập tức đỏ lên, Diệp Lăng nhìn thấy vỗ vỗ bờ vai hắn: "Được rồi, đợi đến ngày mai, mối thù của ngươi đương nhiên cũng sẽ biến mất."
Lý Thiên Hạo gật đầu, hắn và Mạc Tinh đốt củi xong, hai người vây quanh đống lửa sưởi ấm.
Mạc Tinh thở dài: "Cùng tồn tại trên trái đất, móa nó, Trung Nguyên thì quanh năm ấm áp khiến người ta buồn ngủ, chỗ này lại tuyết rơi đầy trời. Điều này hoàn toàn chính là hai thái cực mà."
"Thiên nhiên kỳ diệu biết bao, Tiên giới có một thác nước, nó tên là Sinh Tử Lưỡng Trọng Thiên." Diệp Lăng khẽ cười nói.
"Sinh Tử Lưỡng Trọng Thiên? Là sao?" Mạc Tinh ngây ngẩn, lập tức hỏi.
Tên này rất nhạy cảm với chuyện trên Tiên giới, cảm thấy cực kỳ thích thú, hầu như vừa nghe đến chuyện trên Tiên giới liền đỏ mắt.
"Thác nước này hết sức thần kỳ, nghe nói từ lúc khai thiên lập địa tới nay đã có tiên nhân đốn ngộ đột phá dưới thác nước này."
"Dưới dòng nước của nó rèn luyện tinh thần và thể xác, có tiên nhân thay da đổi thịt, có tiên nhân lại mất hết tu vi."
"Nhưng cũng có tiên nhân ở dưới dòng nước suối lại hài cốt không còn, theo ta, thác nước này như một vòng luân hồi, có người sống, có người chết, có người cao quý, có người nghèo túng."
Lý Thiên Hạo và Mạc Tinh mê mẩn nghe Diệp Lăng kể chuyện, thậm chí còn có chút ước ao.
Mà lúc này, bên ngoài căn nhà tranh, mười mấy bóng người màu đen tập tễnh đi về phía này, bước chân đạp ra từng hố sâu, cả người bị bông tuyết trắng xóa bao phủ.
Trong phòng, ba người đang nói chuyện, rèm cửa bỗng nhiên được vén lên, xuất hiện một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt già nua, trên tóc và quần áo đều phủ một tầng tuyết thật dày.
"Mau! Mau dẫn tiểu Nhị Hổ vào!" Người đàn ông trung niên vô cùng kích động, thúc giục nói.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Mạc Tinh có khoảng mười người chen chúc đi vào, trong đó một người thanh niên mặt mũi trắng bệch, cánh tay còn đính đầy máu tươi.
Mười mấy người lập tức chen chúc đầy căn nhà tranh, Mạc Tinh há há miệng nhưng không lên tiếng.
"Cảm ơn các vị, con trai ta bị thương, còn gặp phải thời tiết như này, làm phiền rồi." Người đàn ông trung niên nhìn thấy vẻ mặt Mạc Tinh như vậy thì vội vàng nói.