Đối với phòng tránh nạn mà nói, tất cả mọi người đều có thể sử dụng. Lúc đầu ý nghĩa tồn tại của nó chính là nơi người gặp khó khăn tránh né tai nạn, không phải là nơi chuyên dùng của một người nào đó.
Thế nhưng người đàn ông trung niên này vẫn xin lỗi Mạc Tinh, làm cho Mạc Tinh có ấn tượng tốt với người đàn ông này.
"Chú à, các người xảy ra chuyện gì vậy? Gặp dã thú sao?" Diệp Lăng hỏi.
Sau khi người đàn ông trung niên nghe được câu hỏi của Diệp Lăng. Trong mắt lóe lên vẻ gì đó, dáng vẻ lại hơi trốn tránh, chỉ khẽ mỉm cười một cái: " Ừ, là gặp dã thú."
"Đại ca! Anh vì tiền, lẽ nào ngay cả mạng của Hổ Tử cũng không cần sao? Nếu không phải nhóm người chúng tôi gặp được hai người, sợ rằng hiện tại anh và Hổ Tử đều đã chết hết rồi!"
Một người đàn ông có râu mép rống to hơn, mà vẻ mặt của cha Hổ Tử cũng cứng lại, trở nên ảm đạm đi rất nhiều.
"Cha à! Sau nay tay của con có bị phế đi không, đau quá!" Hổ Tử cắn răng, sắc mặt đỏ đến sung huyết.
Cha Hổ Tử đau khổ nói: "Con yên tâm đi Hổ Tử, kiên trì một lát nữa, đợi đến khi tuyết ngừng thì chúng ta sẽ trở về. Sau đó sẽ đi tìm bác sĩ, nhất định có thể chữa lành cánh tay của con."
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Hổ Tử, Diệp Lăng đứng lên, đi tới bên cạnh nhìn cánh tay tràn đầy máu tươi đã lộ ra xương trắng bên trong của hắn.
"Tôi nghĩ, tôi có thể chữa lành cánh tay cho cậu ta." Diệp Lăng thản nhiên nói, đối với hắn mà nói, chữa lành thương thế này giống như ăn bữa sáng vậy.
Cha Hổ Tử vừa nghe thấy, nhất thời quỳ xuống, thái độ kiên quyết, làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt: "Tiên sinh, nếu ngài có thể chữa lành cánh tay của Hổ Tử. Mặc kệ muốn Thiết Nhã Cách tôi làm gì, tôi đều nguyện ý, ngài chính là ân nhân lớn nhất của Thiết Nhã Cách tôi!"
Hổ Tử là đứa con duy nhất của hắn, hắn không muốn nhìn thấy Hổ Tử phải chịu thương tổn từng chút một. Đây chính là tình yêu của người cha dành cho con mình.
Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo cũng nhịn không được mở miệng, khuyên Diệp Lăng mau cứu Hổ Tử. Bọn họ nhìn ra được, những người trước mắt này không phải là kẻ ác gì, có thể nhìn ra sự thiện ác giữa lông mày của họ.
Nhưng Diệp Lăng lại lắc đầu: "Tôi có thể cứu cậu ta, thế nhưng tôi muốn biết sự thật, nếu không tôi sẽ không ra tay cứu người xa lạ mà tôi không biết rõ lai lịch."
"Hơn nữa không cần phải nói dối, tôi có thể nhìn thấu suy nghĩ của ông. Cho nên, ông không cần phải lừa gạt tôi."
Diệp Lăng chậm rãi nói. Đối với hắn mà nói, đầu tiên là hắn muốn biết chuyện gì đã làm nên vết thương kia, nếu không hắn sẽ không ra tay cứu.
Sau khi Thiết Nhã Cách nghe xong, cắn răng, giống như rất là quấn quýt, mà người đàn ông trung niên đang đỡ lấy Hổ Tử thì cũng cắn răng: "Đại ca! Cho tới bây giờ anh vẫn còn suy nghĩ cái gì!"
"Cái gì quan trọng hơn Hổ Tử đây, anh còn không nói ra!" Tiếng hô của người đàn ông trung niên giống như đánh thức Thiết Nhã Cách.
Thiết Nhã Cách thở dài một hơi rồi kể hết ngọn ngành câu chuyện ra. Hắn là thợ săn của một trấn nhỏ ở dưới núi Côn Lôn, cũng là người hái thuốc trên núi.
Nói chung, là người sống dựa vào núi, chẳng qua những người như bọn hắn, đại đa số đều không có bao nhiêu tiền, mà Hổ Tử cũng đã đến tuổi nên cưới vợ.
Mà cưới vợ thì cần một số tiền lớn, ở nơi đây của bọn hắn, sính lễ quyết định mặt mũi của một gia đình. Theo cách nói của Thiết Nhã Cách, hắn rất hi vọng gia đình của mình có thể ngẩng cao đầu ở trước mặt mọi người.
Đang lúc Thiết Nhã Cách khổ sở, đột nhiên có một người tìm đến hắn, muốn hắn giúp đỡ làm một chuyện, chính là săn bắt một con mồi.
Mà làm một thợ săn rất có danh vọng trong trấn nhỏ này, không thể nghi ngờ người khác tìm đến Thiết Nhã Cách là vì hâm mộ danh tiếng của hắn, nhưng chờ sau khi hỏi rõ ràng con mồi và địa điểm săn bắt, lúc đó Thiết Nhã Cách liền cự tuyệt.
Người kia muốn hắn bắt một con mồi không biết tên, địa điểm không phải là cửa Địa Ngục, mà là trên đỉnh núi Côn Lôn.
Đối với những người sống dưới núi Côn Lôn mà nói, so với cửa Địa Ngục thì đỉnh núi Côn Lôn càng là nơi không thể bước vào. Cửa Địa Ngục đại biểu tử vong, mà đỉnh núi Côn Lôn đại biểu cho sự thần thánh không thể khinh nhờn.
Quan trọng hơn chính là, trong truyền thuyết chỗ của bọn hắn, đỉnh núi Côn Lôn là nơi thần tiên ở, phàm nhân không dám đặt chân đến.
Hơn nữa ở trong trấn nhỏ của bọn họ đã từng có người leo lên đỉnh núi Côn Lôn tuy nhiên lại trọng thương hôn mê,a cuối cùng được người khác cứu trở về. Sau khi trở về cả người đều trở nên si ngốc, đến bây giờ vẫn còn chưa tốt lên được.
Chẳng qua sau khi người thần bí kia trả giá mười triệu, Thiết Nhã Cách dao động.
Mười triệu, gần như là số tiền mà cả đời bọn họ không có cách nào kiếm ra được.
Một ngày trôi qua, sau khi lượng với Hổ Tử, hai người bị tiền tài làm cho hôn mê đầu óc được dẫn theo người thần bí leo lên đỉnh núi Côn Lôn.
Chẳng qua ác mộng cũng theo đó mà bắt đầu, sau khi ba người lên đến đỉnh núi Côn Lôn. Dựa vào manh mối và địa chỉ của người thần bí kia, nửa ngày sau Thiết Nhã Cách và Hổ Tử tìm được nơi mà người thần bí kia nói.
Đó là một sơn động, sâu không thấy đáy, đen thui không gì sánh được, nhìn qua rất dọa người.
Mà lúc này, người thần bí kia muốn để Hổ Tử hoặc là Thiết Nhã Cách vào sơn động dẫn con mồi ra, sau đó lại giao cho gã đến xử lý.
Khi đó Thiết Nhã Cách cũng cho rằng, lẽ nào cứ như vậy mà kiếm được mười triệu?
Chẳng qua sau khi người thần bí kia nói ra một điều kiện, rất nhanh làm cho Thiết Nhã Cách và Hổ Tử ngây dại.
Người thần bí kia muốn Hổ Tử tự cắt bị thương cánh tay của mình, sau đó để máu chảy ra rồi mới tiến vào sơn động.
Mặc dù Thiết Nhã Cách và Hổ Tử rất không tình nguyện, nhưng vì mười triệu kia, Hổ Tử vẫn cắn răng dùng dao săn mang theo bên người cắt bị thương cánh tay của mình, sau đó đi vào trong sơn động.
Đi vào trong sơn động đen thui, muốn nói không sợ là giả, Hổ Tử vừa lo lắng đề phòng vừa đi vào bên trong.
Toàn bộ sơn động rất vắng vẻ, hơn nữa rất là sâu, mỗi một bước đều có tiếng vang vọng lại.
Hổ Tử cũng không biết mình đi bao lâu, dựa theo lời của Thiết Nhã Cách từng nói, nếu tiến vào sơn động này phải mất nửa giờ, căn cứ vào việc đi tới đi lui, đại khái là đã đi được hơn mười lăm phút.
Mà đang lúc Hổ Tử tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, có một bóng trắng xuất hiện ở trước mặt của Hổ Tử.
Đó là một dạng động vật giống mèo con, có một đôi mắt lóe lên ánh sáng vàng, cả người đều là màu trắng, trên trán có một ký hiệu màu vàng.
Sau khi Hổ Tử nhìn thấy sinh vật kia, nó điên cuồng cắn tới chỗ hắn, một tiếng rống to của nó vậy mà giống như tiếng hổ gầm.
Trong lòng Hổ Tử vô cùng hoảng sợ cho nên liền vội vàng xoay người bỏ chạy. Hắn dùng hết sức mạnh cả người, nhưng vẫn bị sinh vật kia trảo một cái.
Vẻn vẹn chỉ một trảo đã cắt phần thịt và xương của cánh tay Hổ Tử ra hai phần khác nhau, có thể thấy được lực lượng lớn đến cỡ nào.
Mà sau khi sinh vật đó đuổi theo Hổ Tử đi tới cửa sơn động, người thần bí kia nhất thời lướt vào bên trong sơn động, nhất thời gió lạnh gào thét, tràn ngập sương đen.
Giống như tràng cảnh khi ác quỷ trong bộ phim kinh dị xuất hiên, một màn này làm cho hai cha con hoàn toàn kinh ngạc, nào còn dám tiếp tục đứng ở đó, điên cuồng chạy về.
Ở nửa đường gặp phải người của trấn nhỏ mình, sau đó bọn họ được cứu, rồi gặp phải gió tuyết, đi tới phòng tránh nạn, gặp phải ba người Diệp Lăng.
"Người mà ông nói có phải trọc đầu hay không, hơn nữa trên đầu còn có một đóa hoa màu đỏ tươi?"
Hô hấp của Lý Thiên Hạo có chút gấp gáp, đôi mắt đỏ bừng, khí tức trong cơ thể ầm ầm đi ra, nhìn chòng chọc vào Thiết Nhã Cách.