Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 376 - Chương 376: Hỗn Độn Thánh Thú

Chương 376: Hỗn Độn Thánh Thú

Nhìn thấy Lý Thiên Hạo có chút kích động, hình như Diệp Lăng đoán được cái gì, chẳng lẽ người thần bí kia chính là Tí Nô, Động Chủ của một trong 36 Động Thiên?

Thiết Nhã Cách sững sờ, sau đó liền lập tức gật đầu: "Sao cậu biết, khuôn mặt của người kia rất là tục tằng, trên người mặc một cái áo choàng, bên trên là một cái đầu trọc to, trên đầu có hoa."

"Gã chính là Tí Nô?" Diệp Lăng hỏi, chẳng qua trong lòng đã xác định.

Lý Thiên Hạo gật đầu: "Chính là lão già kia! Chẳng qua rốt cuộc sinh vật thần bí mà gã muốn bắt là cái gì!"

"Chút nữa rồi hãy nói đến chuyện này, chữa lành cánh tay của Hổ Tử trước đã." Nói xong, Diệp Lăng nắm chặt tay Hổ Tử, một luồng linh lực mờ mịt trực tiếp bao phủ lên vết thương của Hổ Tử.

Sau khi linh lực bao quanh cánh tay, Hổ Tử cảm thấy một lực lượng ấm áp đang không ngừng gặm nhấm vết thương trên tay của mình.

Hơn nữa trên miệng vết thương có một loại cảm giác ngứa, đây là linh lực tinh thuần trong cơ thể của Diệp Lăng, dùng chín viên Kim Đan tinh chế ra, ẩn chứa sinh cơ to lớn.

Hơn nữa đối với Hổ Tử mà nói, linh lực này không chỉ có thể chữa lành vết thương cho hắn, mà còn có thể vô hình cải thiện thể chất cơ thể của hắn. Có thể nói Diệp Lăng tùy ý ra tay, Hổ Tử liền giống như chiếm được thiên đại kỳ ngộ.

Nhiều năm sau, sau khi Hổ Tử trở thành đệ nhất dũng sĩ của trấn nhỏ, hắn vẫn còn loáng thoáng nhớ kỹ, thanh niên mang vẻ mặt lạnh nhạt kia có thủ đoạn rất thần kỳ. Mà mọi thứ của hắn đều do người thanh niên này thuận tay ban cho vào đêm hôm đó.

Người trong trấn nhỏ nhìn thấy cánh tay của Hổ Tử đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy chậm rãi hồi phục, đặc biệt là máu thịt lại đang được sinh ra.

"Thần tích! Đúng là thần tích, các hạ không phải là tiên nhân của núi Côn Lôn chứ."

Nhất thời Thiết Nhã Cách quỳ xuống, mọi người khác cũng vội vàng quỳ xuống. Ở trong truyền thuyết của bọn họ, có không ít tiên nhân hóa thành người thường đến thế tục dạo chơi.

Diệp Lăng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của đám người nhìn hắn, lắc đầu, thật đúng là phiền phức. Vung tay lên, một cỗ lực lượng vô hình bao lấy Lý Thiên Hạo và Mạc Tinh biến mất ở trong phòng tránh nạn.

"Tiên nhân! Thực sự là tiên nhân! Chúng ta lại gặp được tiên nhân, thực sự là may mắn to lớn!" Thiết Nhã Cách vô cùng kích động, người khác cũng không tốt hơn hắn là bao.

"Tiền tài phải lao động mới có, không nên vô tâm mà phạm vào lòng tham."

Đột nhiên, một tiếng phật âm Sư Hống Công của Phật Môn mờ mịt vang lên. Trong phòng tránh nạn đầu óc của mọi người đều chấn động, hình như cảm thấy linh hồn đều được tẩy rửa.

Giờ phút này, dục vọng mờ mịt trong lòng bọn họ vậy mà nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một tia.

Có người nói dùng Sư Hống Công đến cực hạn, một lời có thể cảm hóa ác nhân thành Phật Đồ, giống như tẩy não, chẳng qua lại vô ích với Diệp Lăng.

Dù sao một người, nếu như không có dã tâm, không có dục vọng, người đó cũng sẽ không được gọi là người, trực tiếp thành hoa cỏ cây cối rồi.

"Cẩn tuân lời tiên nhân dạy bảo!"

Mọi người đều thành khẩn dập đầu. Dưới cái nhìn của bọn họ, lời nói của Diệp Lăng chính là ý trời, chính là ý chỉ của thần thánh, chính là ý chỉ của nhóm thần tiên núi Côn Lôn.

Mà lúc này, ở bên trong cuồng phong mờ mịt, đám Diệp Lăng đã sắp đi đến đỉnh núi. Gió tuyết đã dừng lại, trên người cả ba đều phủ một lớp tuyết dày.

"Diệp Lăng, rốt cuộc sinh vật mà Tí Nô muốn bắt là gì?" Lý Thiên Hạo hơi nghi hoặc một chút.

Dựa theo cách nói của Thiết Nhã Cách hắn chưa từng gặp qua sinh vật thần bí kia. Giống như mèo con, toàn thân màu trắng, có tiếng hét giống như hổ gầm.

Hơn nữa mắt sinh ra ánh sáng vàng, trên trán có một phù văn màu vàng, có vẻ vừa thần bí vừa huyền diệu tôn quý.

"Nếu như tôi đoán không sai, sinh vật mà gã muốn bắt chính là Hỗn Độn Thánh Thú!"

Đôi mắt Diệp Lăng nóng như lửa, dựa theo lời kể của Hổ Tử, không thể nghi ngờ sinh vật kia chính là Hỗn Độn Thánh Thú.

Hỗn Độn Thánh Thú?

Lý Thiên Hạo và Mạc Tinh sững sờ, cái tên thật trâu bò, nghe tên cảm thấy rất lợi hại.

"Hỗn Độn Thánh Thú là sinh vật cực kỳ hiếm thấy ở Tiên Giới, toàn bộ Tiên Giới, số lượng cũng không vượt qua ba con, hơn nữa mỗi con đều là lão tổ Yêu Giới."

"Loại sinh vật này vô cùng cường đại, hơn nữa số lượng lại cực kỳ thưa thớt. Sau khi thành niên sẽ có thực lực như Tiên Đế, chẳng qua thời gian từ lúc còn nhỏ cho đến khi thành niên thì rất dài."

"Nhưng mà đợi nó trưởng thành đến thành niên thì cường đại đến mức có thể hóa thân thành Hỗn Độn, hóa giải tất cả công kích, gần như là tồn tại vô địch."

"Chẳng qua tôi không dám xác định, dù sao Hỗn Độn Thánh Thú rất ít ỏi, trên Trái Đất cũng rất hiếm có, sự xuất hiện của sinh vật này cũng không có quy luật cụ thể."

Ánh mắt của Mạc Tinh nóng rực: " Mẹ kiếp, nếu như là sự thật thì chúng ta phát tài rồi!"

"Đúng vậy, chẳng qua tại sao Tí Nô lại để cho Hổ Tử tự làm bị thương tay rồi mới được tiến vào sơn động?" Lý Thiên Hạo hỏi lại.

Diệp Lăng lắc đầu: "Nguyên nhân này rất đơn giản, Hỗn Độn Thánh Thú ngửi được mùi máu tươi sẽ sinh ra sát cơ cuồng bạo. Hơn nữa khi Hỗn Độn Thánh Thú còn nhỏ sẽ không thể không chế được tinh thần của mình."

"Nhưng nếu như là máu của người Tu Chân sẽ ẩn chứa linh lực nồng nặc, đừng nói là làm cho Hỗn Độn Thánh Thú xuất hiện, sợ rằng sẽ trực tiếp trốn đi."

"Cho nên nói Hổ Tử chính là con mồi để câu cá, thoạt nhìn đúng là Tí Nô này không phải là thứ tốt lành gì!"

Mạc Tinh cũng gật đầu phụ họa: "Má nó, cái thứ gì vậy, đường đường là Động Chủ của một trong 36 Động Thiên, vậy mà để một người bình thường làm mồi nhử, thật là một tên hỗn đản."

"Chẳng qua cũng còn tốt, lần này Diệp Lăng cậu đi giết gã, đoạt Hỗn Độn Thánh Thú cường đại đến tay. Hì hì, vậy coi như là kiếm được một khoản lớn rồi."

Mạc Tinh cười hì hì, Diệp Lăng cũng cười lắc đầu: "Anh đó, nào đơn giản như anh nghĩ."

"Tôi cho anh biết, trong huyết mạch yêu tộc, có loại nhân tố không khuất nhục. Ở trong mắt chúng nó, cúi đầu với nhân loại chính là ti tiện, là việc không thể nào tiếp thu được!"

"Cho nên mới nói, thứ này vẫn cần có cơ duyên. Chẳng qua, nếu quả thật là Hỗn Độn Thánh Thú, hì hì, dù có phải bắt cóc tống tiền thì ông đây cũng phải trói lại!”

Hỗn Độn Thánh Thú, đời trước đồng hương của Diệp Lăng muốn bắt một con, đáng tiếc vẫn không thể như nguyện. Toàn bộ Tiên Giới cũng không có bất kỳ tiên nhân nào có thể có được.

Nếu như hắn sở hữu được một con Hỗn Độn Thánh Thú, sách sách, vậy có phải làm cho người ta hâm mộ đến chết không?

Nghĩ tới đây, ba người không khỏi tăng nhanh bước chân, chẳng qua ba người không đến cửa Côn Lôn, mà trước tiên đi đến sơn động nơi Hổ Tử bị dụ dỗ đến.

Nếu như Diệp Lăng đoán không sai, chắc Tí Nô vẫn còn đang vây bắt Hỗn Độn Thánh Thú. Vật nhỏ kia là loài sinh vật không dễ bắt giữ, nếu như bị dễ dàng bắt được, vậy còn được gọi là Thánh Thú sao?

Đỉnh núi Côn Lôn hơi nghiêng, giống như tựa lưng vào một góc, có một sơn động đen thui. Mà bên ngoài sơn động có một người đàn ông trung niên đang đứng, sắc mặt ngưng trọng, trên đỉnh đầu là một đóa hoa màu đỏ tươi lớn, vô cùng quỷ dị.

"Thằng nhóc con kia, hôm nay bổn tọa không ép được ngươi ra ngoài, coi như ngươi có năng lực!"

Người này không phải người khác, chính là Tí Nô, Động Chủ của một trong 36 Động Thiên!

Gã nói xong, không ngừng bấm ngón tay, từng cổ khí tức huyền diệu nhảy ra từ giữa ngón tay gã, sáng lạn không gì sánh được. Rồi sau đó thành hình ở giữa không trung.

Bình Luận (0)
Comment