Ở giữa không trung từng đạo linh lực huyền diệu hình thành từng hư hình và tự thể, rõ ràng là một cái lồng giam.
Tự thể lóe lên ánh sáng, mang theo uy thế đáng sợ, chấn động chung quanh, làm cho không khí có chút kiềm nén.
"Thằng nhóc con, hôm nay bổn tọa không thu phục ngươi thì không được!"
Tí Nô cười nhạt, điểm ra một chỉ, lồng giam hư hình và tự thể kia điên cuồng gào thét lướt đến sơn động, mang theo tiếng gió thổi rõ ràng.
Hỗn Độn Thánh Thú này là Tí Nô tình cờ phát hiện ở 36 Động Thiên, gã liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chỗ không ổn, sau đó liền lập tức ra tay.
Tuy nhiên vật nhỏ này lại chạy mất, nhưng Tí Nô truy tìm dấu ấn trên núi mà nó để lại, rồi sau đó lại đọc không ít điển tịch, xác định vật nhỏ này là Linh Thú được ghi lại trong điển tịch.
Linh Thú dễ dàng bị máu làm tức giận, nhưng máu của người tu luyện thì không được. Cho nên Tí Nô mới để cho Thiết Nhã Cách và Hổ Tử đến đây với gã, dùng Hổ Tử làm mồi, rồi sau đó dẫn Hỗn Độn Thánh Thú ra.
Chỉ là đáng tiếc, lúc Tí Nô ra tay, vậy mà vật nhỏ này lại đại phát hung tính, thương tổn tới Tí Nô. Chẳng qua Hỗn Độn Thánh Thú cũng bị Tí Nô đả thương, lại một lần nữa chạy thoát trở về.
"Nếu như không phải tốc độ của ngươi quá nhanh, bổn tọa đã sớm bắt được ngươi. Chẳng qua như vậy cũng tốt, đã định trước là ngươi không tầm thường, xứng với bổn tọa!"
Tí Nô cười nhạt, thần thông vừa mới thi triển ra, chính là một loại thần thần dùng uy thế bức bách, có thể cưỡng ép bức bách Hỗn Độn Thánh Thú xuất hiện.
Đột nhiên, trong sơn động vang lên một tiếng rống kinh thiên, giống như tiếng hổ gầm trong rừng núi, vậy mà làm cho toàn bộ sơn động chấn động.
Hơn nữa tuyết đọng dưới chân Tí Nô lại giống như có dáng vẻ bị sụp xuống. Nhưng gương mặt Tí Nô lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, xem ra thần thông mà gã thả ra đã đánh đến góc vật nhỏ đang bị thương.
Hưu, một bóng trắng điên cuồng lướt đến cửa sơn động, giống như một đoàn mây mù, mờ ảo không gì sánh được.
Tí Nô thấy vậy, cười lạnh một tiếng: "Vật nhỏ, bổn tọa còn nghĩ ngươi có thể trốn rất lâu chứ, dừng lại cho bổn tọa!"
Hưu, Tí Nô vung tay lên, một bàn tay lớn màu vàng xuất hiện trước người Hỗn Độn Thánh Thú. Bàn tay lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng, huy hoàng giống như ánh mắt trời, rực rỡ chói mắt.
Ong ong, bỗng nhiên bàn tay lớn tỏa ra ánh sáng màu vàng nắm chặt, lúc bàn tay nắm chặt, không khí trong trời đất đều đang điên cuồng vũ động.
Ùng ùng, bàn tay lớn mạnh mẽ nắm lấy, lòng bàn tay thoáng hiện tử lôi, sinh rồi lại diệt, chói mắt không gì sánh được.
Mà Hỗn Độn Thánh Thú còn chưa kịp phản kháng đã trực tiếp bị bàn tay lớn này chộp vào trong lòng bàn tay. Thân thể nho nhỏ màu trắng điên cuồng giãy dụa, rít gào rống to.
Một lực lượng đáng sợ từ Hỗn Độn Thánh Thú tuôn ra đụng đến bàn tay lớn, trong lúc nhất thời, lôi quang đánh vào bàn tay lớn lại sinh ra từng đạo vết rách, dâng lên khói xanh cuồn cuộn.
"Khí lực của nhóc chết bầm này thật lớn!" Tí Nô cười nhạt, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi. Gã cho rằng vật nhỏ này sẽ không giãy ra khỏi bàn tay của mình.
Cũng giống như Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng không chạy thoát được bàn tay của Phật Tổ Như Lai, bị bắt dễ như trở bàn tay.
Hỗn Độn Thánh Thú liều mạng giãy dụa, khí lực ngày càng lớn. Tí Nô mỉm cười lạnh lùng: "Chớ vọng tưởng, vẫn ngoan ngoãn trở về với ta đi, làm Linh Thú cho ta, trấn thủ sơn môn cho ta, nếu không thì phải chết!"
Lời này vừa nói ra, Hỗn Độn Thánh Thú kia lại càng giãy giụa lợi hại thêm, móng vuốt nhỏ sắc bén không ngừng nắm chặt bàn tay của gã, dùng sức đánh tới. Làm cho bàn tay lớn kia xuất hiện từng đạo vết rách.
"Còn đang suy nghĩ viển vông sao!"
Tí Nô hét lớn một tiếng, trong miệng thốt ra một ngụm máu vàng lóng lánh, máu ngưng tụ thành giọt, trực tiếp bay lên trên bàn tay.
Ong ong, lúc đầu bàn tay lớn sắp bạo tạc kia, nhất thời lại lóe ra ánh sáng vàng mịt mờ, thần uy vô địch.
Bàn tay nắm chặt, bỗng nhiên thân hình của Hỗn Độn Thánh Thú co rút nhanh, một đôi mắt vàng nhất thời trừng lớn.
"Rống rống!"
Hỗn Độn Thánh Thú điên cuồng hét lên, vô cùng không cam lòng. Nó đường đường là Thánh Thú, sao có khả năng luân lạc đến nỗi bị tên Độ Kiếp sơ kỳ coi thành Linh Thú mà bắt giữ, đó chính là sỉ nhục.
Cho dù chết cũng tuyệt đối không thể để cho gã thực hiện được. Nếu không, mặt mũi của Yêu tộc cũng bị nó làm mất hết!
"Vật nhỏ, bổn tọa nói cho ngươi biết, muốn chết cũng là hy vọng xa vời!"
Dứt lời, năm ngón tay của Tí Nô không ngừng nắm chặt lại, từng đầu ngón tay của gã bắn ra từng đạo năng lượng huyền diệu mờ mịt.
"Thất Tự Cấm Chú, Cấm Mệnh, Cấm Hồn!"
Ông, ở đầu ngón tay của Tí Nô tỏa ra một luồng khí thể màu xám tro quấn tới chỗ Hỗn Độn Thánh Thú. Thần thông này, mang theo nhân quả đáng sợ.
Hỗn Độn Thánh Thú liều mạng giãy dụa, lại không làm nên chuyện gì. Nó vẫn còn trong thời kì trẻ con, quá nhỏ bé. Nếu như đã thành niên, chỉ một cái hắt xì liền có thể phun gã đầu trọc này thành cặn bã.
"Ai ai! Làm gì vậy, làm gì vậy! Khi dễ Tiểu Bạch nhà ta làm gì! Buông tay cho ta!”
Đột nhiên, vang lên một tiếng hét lớn, mà tiếng hét này lại tạo ra sóng âm vô hình, trực tiếp bắn cho Thất Tự Cấm Chú đang quấn lấy Hỗn Độn Thánh Thú thành mảnh nhỏ, biến mất không còn.
Một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Hỗn Độn Thánh Thú, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy cảm xúc thương cảm: "Tiểu Bạch! Tên chết tiệt nào đánh ngươi thành như vậy, lão tử nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”
Nói xong, đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một cục gạch màu đen, hung hăng vỗ xuống bàn tay lớn kia.
"Hừ, thứ không biết sống chết, chỉ là một cục gạch mà thôi, còn vọng tưởng phá được thần thông của bổn tọa!"
Tí Nô nhìn thanh niên đẹp trai trước mặt, không khỏi cười nhạt, não của tên gia hỏa này, dường như tràn đầy keo dính.
Một cục gạch có thể phá được thần thồng của Tí Nô, Động Chủ của một trong 36 Động Thiên sao? Đúng là chuyện đùa.
Nhưng, lúc cục gạch đen vỗ xuống bàn tay, thì lập tức xuất hiện một màn làm cho Tí Nô khiếp sợ, cục gạch đen giống như đang vỗ vào trên khối bã đậu vậy.
Răng rắc răng rắc, từng đạo âm thanh rách vỡ vang lên, bàn tay lớn giam cầm Hỗn Độn Thánh Thú vậy mà trực tiếp biến mất.
Hưu, Hỗn Độn Thánh Thú nhảy vút qua ngồi trên vai của thanh niên, cẩn thận nhìn Tí Nô ở đối diện. Rất hiển nhiên, nó rất có hảo cảm với người đã cứu nó này.
"Rốt cuộc ngươi là người nào!" Sắc mặt của Tí Nô ngưng trọng, giọng nói lạnh lùng.
Một tên có thể tùy tiện phá hỏng thần thông của gã, tuyệt đối không thể là hạng người vô danh. Trong nháy mắt lực lượng toàn thân của gã tràn ra, thi triển toàn bộ tu vi Độ Kiếp sơ kỳ ra.
Thanh niên cười nhạt: "Ông đây tên là Diệp Lăng, ta nói này gan ngươi cũng quá lớn rồi đó, cũng dám tùy ý khi dễ sủng vật của ta. Ngươi là muốn tự tìm chết phải không?"
"Tự tìm chết? Ha hả, tiểu tử, đừng ở chỗ này cố làm ra vẻ thần bí, nhóc con chết bầm này là chạy từ 36 Động Thiên đến đây, ở 36 Động Thiên sao bổn tọa không gặp qua ngươi?"
Tí Nô cười nhạt, lập tức vung cánh tay lên, một cái xích sắt dày đặc sáng bóng xuất hiện trên cánh tay phải của gã, vòng vẹo lượn quanh cánh tay của gã.
"Thấy ta? Ngươi xứng thấy được ông đây sao? Cho mình là Động Chủ liền không ai bì nổi à? Ông đây liền mặc xác ngươi."
"Cái gì gọi là phá khiếu thẩm mỹ, một lão già, trên đỉnh đầu còn có một đóa hoa, có phải mẹ ngươi sợ ngươi trưởng thành không được, cho nên nuôi ngươi như nuôi con gái?"
"Sách sách, nhìn thân hình lực lưỡng to con này của ngươi, coi như là một phụ nữ, cũng cmn hơn cả ba lực sĩ kim cương rồi."
Diệp Lăng tấm tắc nói. Ở đối diện, sắc mặt Tí Nô tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, cơn tức giận xông thẳng lên não. Cmn, miệng của tên gia hỏa này cũng đủ độc!