Tí Nô tức giận suýt tự bạo, biết bao nhiêu năm, từ khi gã bắt đầu tu luyện, đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy?
Gã là ai, là cao thủ Độ Kiếp có một không hai, là vị thần vô địch đứng ở đỉnh trên Trái Đất, cho dù cái con rồng đen mà Diệp Lăng gặp phải ở gia tộc Manchester cũng không thể thắng gã một bậc.
Đường đường là động chủ ba mươi sáu động thiên, đi tới đâu mà không được nghìn người kính trọng ngưỡng mộ, lúc nào cũng nghe thấy vô số lời nịnh bợ, lời này còn dễ nghe hơn lời kia.
Hôm nay khen ngược, hình xăm trên đầu gã lấy làm kiêu ngạo vậy mà bị người chửi là già cả, điều này khiến gã khó có thể chịu nổi.
"Khốn nạn! Nếu ngươi biết ta là ai, vậy nên biết rằng, cố làm ra vẻ ở trước mặt ta thì phải trả một cái giá đắt!"
Tí Nô lạnh giọng gầm lên, người quen đều biết tính tình gã rất kỳ quặc, thực lực còn mạnh mẽ, một câu không hợp sẽ giết người, huống chi đã bị khiêu khích như thế.
Diệp Lăng nhún vai: "Nói giỡn gì vậy, ta còn trẻ, còn hết sức lông bông, nếu như bị một gã sắp chết dọa sợ, ta còn lăn lộn cái mông ấy."
"Ngược lại là ngươi đó, nói xem, đánh bị thương Tiểu Bạch nhà ta, tính lấy gì để đền đây?" Diệp Lăng nhe răng cười.
Tí Nô sửng sốt, lập tức cười ha hả, giống như nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười: "Ngươi đang nói giỡn với bổn tọa đấy à? Hay là nói, ngươi đang dọa dẫm bổn tọa?"
"Chậc chậc, kệ ngươi muốn nói như thế nào thì nói, ngươi muốn nói thành ăn vạ cũng được."
"Ngươi đã không chịu đền vậy thì để ta giúp ngươi quyết định đi, cái giá cho việc đánh bị thương Tiểu Bạch nhà ta là lấy mạng của ngươi ra đền, ngươi coi được không Tiểu Bạch?"
Thánh thú Hỗn Độn ngồi xổm trên vai Diệp Lăng gật đầu, móng vuốt nhỏ quơ quơ như muốn nói cắt đầu gã đầu bóng lưỡng đôi diện kia xuống.
Dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của Tiểu Bạch chọc cười Diệp Lăng, hắn vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch: "Thằng nhóc con nhà ngươi, lát nữa hai ta nói chuyện sau, xem ta báo thù cho ngươi trước đã!"
Dứt lời, trước mặt Diệp Lăng bỗng xuất hiện một sợi xích sáng lóng lánh điên cuồng đập về phía hắn, như thuồng luồng nhào tới kéo theo luồng khí vô cùng rét lạnh.
“Ơ hay nhỉ! Lão già nhà ngươi thế mà còn dám đánh lén à, xem ta đánh này nhá nhá!"
Bốp, Diệp Lăng cầm cục gạch vỗ mạnh tới, một luồng sức mạnh cực lớn ngưng tụ trên Đả Thần Thạch, chỉ nghe ầm một tiếng, xiềng xích điên cuồng đánh về phía hắn trực trực tiếp bị đập đứt đoạn luôn!
"Cái gì! Điều đó không có khả năng! Xiềng xích của bổn tọa đúc thành từ Hàn Thiết, do tông sư của ba mươi sáu động thiên ra tay tạo ra, linh khí bình thường đụng tới liền bể, rốt cuộc cục gạch rách rưới trong tay ngươi là cái thứ gì vậy!"
Chẳng trách Tí Nô kinh ngạc, xiềng xích quấn trên cánh tay gã gần như là bảo bối đỉnh cấp trên Trái Đất, nhưng lại dễ dàng bị đập đứt một đoạn?
Giỡn gì thế, móa nó đây là đang quay phim truyền hình rách nát trong đời thường hử?
"Ha ha! Lão già, ta phát hiện ngươi không chỉ có gu nặng mà còn là một người tàn tật à?
Diệp Lăng bỗng thấy trên cánh tay quấn xiềng xích của Tí Nô tràn đầy vết sẹo, hơn nữa cơ bắp đã bị héo rút, âm trầm, mất hết sức sống.
Mặt Tí Nô lập tức cứng đờ đỏ lên, trong con ngươi xuất hiện sự độc ác cực nùng vô cùng nóng bỏng khó có thể ức chế.
"Tiểu bối! Ngươi chọc trúng chỗ đau của bổn tọa, bổn tọa ban cho ngươi cái chết!"
Cánh tay là nỗi đau suốt đời của Tí Nô, tên của gã cũng là ấn ký đáng xấu hổ nhất khi còn sống mà cánh tay gây ra.
Diệp Lăng khinh thường cười: "Chỗ đau? Ta đây còn định chọc xuyên trái tim ngươi này, nói nhảm gì nhiều thế, xem cục gạch của ta đây!"
Vút, Diệp Lăng nhảy lên, chân đạp một cái, cả người liền hóa thành một ngôi sao băng bay vọt tới Tí Nô.
"Hừ, chẳng qua là một tên Kim Đan đại viên mãn, cũng dám càn rỡ trước mặt ta, ta thấy ngươi đúng là không biết sống chết."
Tí Nô cuối cùng cũng nhìn ra tu vi thật của Diệp Lăng, nhưng đáng tiếc, thực lực gã không đủ để phát hiện chín viên Kim Đan lớn trong cơ thể Diệp Lăng, nếu không sẽ không nói ra một câu ngông cuồng như vậy.
"Tí Già Thiên Hạ, Nhất Tí Chấn Giang Sơn!"
Ầm, giữa không trung bỗng xuất hiện một cánh tay cực lớn hằn lên gân xanh, sức mạnh mênh mông cuồn cuộn, như cánh tay của thiên thần, vô cùng đáng sợ.
"Cánh tay em gái ngươi chứ cánh tay! Ta đánh gãy chân ngươi, chặt thành khúc! Cánh tay chó má gì gì, đập nghiền thành bụi phấn hết!
Diệp Lăng rống to, bóng người đã bay tới đập mạnh lên cánh tay hiện lên giữa không trung kia.
Ầm ầm, cánh tay ầm ầm đập xuống, sức mạnh đáng sợ đến nỗi chấn cho không gian đều rung lên, tuyết trên núi Côn Lôn ầm ầm vỡ ra, sau đó sụp xuống.
Ầm ầm!
Sau tiếng nổ lớn, cánh tay đáng sợ trên bầu trời đã biến mất không còn bóng dáng, Diệp Lăng đứng giữa không trung, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng.
"Lão gìa, hôm nay ngươi phải chết!"
Vút, cơ thể Diệp Lăng bay vọt lên trên, cục gạch trong tay biến mất, ngược lại xuất hiện một thanh kiếm tản ra ánh sáng đáng sợ, cả thanh kiếm trắng bệch.
Kiếm phôi ban đầu, dù ở Tiên giới cũng là bảo bối khó kiếm, đại biểu cho cực phẩm trong kiếm đạo.
Khi kiếm phôi ban đầu xuất hiện trong tay Diệp Lăng, khí thế cả người hắn lập tức điên cuồng biến đổi, có phần sát khí ùn ùn, như tướng quân chiến đấu trên chiến trường, chỉ huy muôn nghìn binh mã, tay nhuộm đẫm máu tươi.
"Kiếm Diệt Tam Dinh!"
"Nhất Kiếm Trả Quá Khứ!"
Xẹt, Diệp Lăng nhảy lên bổ xuống, ánh sáng đáng sợ như rồng, điên cuồng chém về phía Tí Nô, nơi ánh kiếm đảo qua, không gian xung quanh đều phá thành mảnh nhỏ, nhưng lập tức lại được phục hồi.
Tí Nô thấy vậy biến sắc, xiềng xích trên cánh tay phải bỗng gộp lại, lập tức lao nhanh lên không trung, hóa thành một con rồng lớn màu bạc.
Mắt xích hóa thành vảy rồng, phát ra ánh sáng lạnh, cái đầu uy vũ, ngửa đầu gào rống, chấn cho mây đen trên không vỡ vụn.
Ầm ầm.
Kiếm quang và con rồng lớn đụng vào nhau, trong giây lát, tỏa ra ánh sáng lóng lánh chói mắt phủ khắp đất trời.
Hình ảnh đó bị người dân dưới chân núi nhìn thấy, liền quỳ rạp trên đất quỳ lạy, trong mắt bọn họ, đây là phép màu đáng sợ, là dấu hiệu thần linh đến Trái Đất.
Khụ khụ, cơ thể Tí Nô liên tục lui về sau, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt uể oải, trước mặt hắn là từng đoạn xiềng xích nhỏ vỡ tan đặc biệt chói mắt.
Có điều một chiêu kia cũng cũng thành phá hủy một kiếm đáng sợ của Diệp Lăng.
"Kiếm Diệt Tam Sinh!"
"Nhất Kiếm Trảm Kim Sinh!"
Vụt, Diệp Lăng lại di chuyển, lúc này đây, trên mũi kiếm phôi ban đầu, một luồng ánh kiếm màu đỏ phun ra nuốt vào Tịch Diệt Tử Khí khiếp người, chém mạnh về phía Tí Nô, dường như muốn đâm xuyên qua cả thế giới.
"Bổn tọa không tin, ngay cả một tên trẻ tuổi như ngươi ta cũng không đánh thắng được!"
"Côn Lôn Tí Nô! Mượn dùng sức mạnh Côn Lôn, hành quyết kẻ địch!"
Gào, Tí Nô lập tức bay vọt lên không, mà bây giờ, trong toàn bộ dãy núi Côn Lôn, từng luồng sức mạnh đáng sợ phóng thẳng tới Côn Lôn Tí Nô, chui vào người gã.
"Ta là, Côn Lôn Tí Nô!"
"Là nô lệ của thần Côn Lôn!"
"Ngưng tụ sức mạnh Côn Lôn, trảm!"
Gào, hét lên một tiếng, giữa không trung bỗng xuất hiện một chuôi máy chém đầu khó có thể diễn tả.
Đúng vậy, chính là máy chém đầu, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh.
Mà dưới lưỡi đao lại xuất hiện bóng người của Diệp Lăng, cúi đầu dưới lưỡi đao, chờ đợi bị chém!