Khi bóng của Diệp Lăng xuất hiện dưới lưỡi đao, hắn cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ dị, như kéo mất một nửa linh hồn hắn đi.
Luồng sức mạnh đó đồ sộ hùng vĩ như núi non, nhưng không có cảm giác sáng sủa đầy chính nghĩa mà có chút âm u.
"Đây là sức mạnh của Côn Lôn?"
Diệp Lăng trải nhiệm cảm giác linh hồn bị trói đi, cảm nhận luồng sức mạnh trói buộc kia không khỏi nở nụ cười.
"Long mạch trong khắp thế giới xuất ra từ Côn Lôn, nơi này là cội nguồn của hàng nghìn núi non, ngọn núi của chư thần, sức mạnh ngươi dựa vào kia, chẳng qua chỉ là từ hàng nghìn yêu ma quỷ quái cho ngươi mượn mà thôi."
"Một đám yêu ma quỷ quái râu ria mà thôi, linh hồn Diệp Lăng ta dù bị các ngươi rút đi thì cái lưỡi đao đó chém đứt được sao?"
Dáng vẻ Diệp Lăng cực khí phách hùng hồn muôn trùng, sức mạnh Côn Lôn tuyệt đối không chỉ là cái loại này, ở đây, chứa đựng cội nguồn long mạch của Trung Quốc.
Còn luồng sức mạnh kỳ lạ mà Diệp Lăng cảm giác được trong cơ thể kia chỉ là sức mạnh của một số yêu ma quỷ quái trên ngọn núi mênh mông mù mịt này mà thôi.
Một vài yêu ma quỷ quái có thể chém được linh hồn Diệp Lăng chắc?
Nếu Diệp Lăng không chịu thì dù là ông trời cũng không được!
Oành, lưỡi đao chém xuống, như chặt đứt được cả thiên đạo, sự sắc bén lóe lên như không có gì có thể chống đỡ được, mọi thứ trên đời này đều sẽ thành vong hồn dưới lưỡi đao của nó.
Ầm ầm!
Lưỡi đao chém thẳng lên cái bóng Diệp Lăng, cùng lúc đó, một kiếm trảm kiếp này của Diệp Lăng cũng đâm xuyên qua ngực Tí Nô đang oai phong đứng giữa không trung.
Phụt, cơ thể Tí Nô run lên, miệng phun ra máu tươi, cả người rớt xuống, nện mạnh xuống đất.
Còn lưỡi đao kia khi sắp đụng vào Diệp Lăng lại bị một luồng sức mạnh đáng sợ vô hình ngăn cản, hoàn toàn không thể chém xuống. Trong cái bóng bỗng bùng nổ ra một chùm sáng vàng kinh người.
Chùm sáng như đao chiếu khắp chín châu phóng lên cao, dưới ánh sáng vàng kia, máy chém được ngưng tụ vừa nãy như bị bốc hơi, hoàn toàn biến mất.
"Ta là tiên đế đương thời, nghìn giới cùng run sợ!"
"Một trảm này, có thể chém tu sĩ, có thể chém nhân quả, nhưng lại không thể đụng vào ta chút nào!"
Diệp Lăng đứng giữa không trung, dáng vẻ oai phong lẫm lẫm, trong lòng vô cùng kích động, khí phách muôn trùng.
"Kiếm Diệt Tam Sinh!"
"Kiếm Trảm Lai Sinh, diệt hồn, trảm phách, chặt đứt con đường luân hồi của ngươi, vĩnh viễn biến mất!"
Vút, cơ thể Diệp Lăng nhẹ nhàng uyển chuyển như một con chim én, sải cánh lướt qua bầu trời, kiếm phôi ban đầu trong tay bỗng vạch một cái, một ánh kiếm xuyên thấu không gian, chém về phía Tí Nô.
Một kiếm này loang lổ bảy màu sắc, tản ra sức mạnh làm lòng người run sợ, một kiếm này, có thể trảm đứt kiếp sau, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.
Tí Nô nằm dưới đất điên cuồng rống to, sắc mặt dữ tợn, giây phút này, gã cảm nhận được cái chết từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện.
Gã tu luyện hơn ba trăm năm, leo lên làm cao thủ trên thế giới, thống trị muôn vàn người, nhưng giờ gã lại cảm giác được bị chi phối, đó là sự uy hiếp đến từ cái chết.
"Không! Ta không thể thua! Ta là động chủ của một trong ba mươi sáu động, ta đại biểu một nhánh long mạch!"
"Ta là Côn Lôn Tí Nô! Ở trên núi Côn Lôn, ta là vị vua vô địch!"
"Hồng Hoa Mạn Thiên, Mẫn Diệt Chúng Sinh!"
Ầm ầm, một luồng sức mạnh kinh khủng khó có thể diễn tả sinh ra trong cơ thể Tí Nô, hình xăm đóa hoa trên đỉnh đầu gã lúc này lại đột nhiên sống.
Đóa hoa chậm rãi bay lên, cánh hoa rõ ràng, có bảy cánh hoa, trong quá trình bay lên không, đóa hoa từ từ xoay tròn.
Bông hoa màu đỏ thẫm chầm chậm xoay, càng lúc càng lớn, từ có một trượng, ba trượng, năm trượng, cuối cùng to ra đến mười trượng, vô cùng khủng bố.
Trên bảy cánh hoa đỏ thẫm tản ra một cỗ khí thế kinh người, mỗi một cánh hoa đều chứa đựng sức mạnh đáng sợ.
Đóa hoa này chính là sức mạnh tu luyện cả đời mà gã ngưng tụ ra, đại biểu cho toàn bộ sức mạnh của một cao thủ Độ Kiếp kỳ.
Diệp Lăng thấy vậy, cơ thể không dừng lại, kiếm trong tay đã đánh vào phía trên đóa hoa đỏ thẫm bảy cánh kia.
Ầm ầm, thanh âm chấn vang, từng cánh hoa tàn lụi nổ mạnh, sức mạnh sinh ra dĩ nhiên chấn sụp ngọn núi dưới chân hai người.
"Hồng Hoa giữ một cánh, một cánh diệt tiên!"
"Sáu cõi không đổi thay, muôn nghìn không tắt, một cánh Hồng Hoa diệt thế giới!"
Tí Nô nằm trên đất điên cuồng hét lên, phun một ngụm máu ra, trực tiếp bao lấy cánh hoa đỏ thẫm duy nhất còn lại.
Cánh hoa duy nhất còn lại lập tức ầm ầm bay vút lên, sức mạnh khủng bố chất chứa bên trong mãnh liệt kéo cao, đang điên cuồng liên tục phun ra nuốt vào sức mạnh trong đất trời.
"Côn Lôn Tí Nô! Đóa hoa này là ánh sáng lộng lẫy khi còn sống của ngươi cũng là điểm kết thúc của ngươi!"
Vút, Diệp Lăng nhún người vung kiếm, bay về phía đóa hoa, gió lốc thổi tung, sợi tóc tung bay, trợn mắt, kiếm phôi ban đầu trong tay đã chém mạnh ra.
"Một kiếm, tan thành tro bụi!"
Xẹt, ánh kiếm lóe ra, chấn động toàn bộ đất trời, giờ phút này, trước cánh hoa thật lớn kia, Diệp Lăng nhỏ bé như một con bươm bướm, đánh về phía cánh hoa tỏa ra ánh sáng thần thánh mênh mông mờ mịt.
"Mặc dù đây là ta kết thúc của ta nhưng cũng muốn như khói hoa, vô cùng rực rỡ, sáng lấp lánh lóa mắt!"
Côn Lôn Tí Nô rống lên, gã là động chủ ba mươi sáu động, khi còn sống từ lúc bắt đầu đến kết thúc cũng cũng không thể bình thường!
Vù vù, cánh hoa bỗng phồng to ra, một luồng sức mạnh đáng sợ đang liên tục gào rống bên trong, mỗi một lần phồng lên đều khiến không gian bị đè nén hơn.
"Nổ tung đi, đóa hoa xinh đẹp, sự nở rộ của ngươi là vì đoạt mạng người!"
Côn Lôn Tí Nô rống giận, Diệp Lăng đã đánh đến trước đóa hoa, trước mắt bỗng bị đâm vào mắt, ánh sáng khó có thể diễn tả được lập tức tràn ngập toàn bộ trời đất.
Ầm ầm, dưới tiếng động ầm ầm tuyết đọng hoàn toàn bùng lên, lúc này đỉnh núi bị một luồng sức mạnh kinh khủng quét qua.
Giây lát, ánh sáng che phủ cả bầu trời, bầu trời tối đen lập tức sáng như ban ngày, cả người Diệp Lăng cũng bị ánh sáng đáng sợ đó bao phủ.
Thánh thú Hỗn Độn đứng trên mặt đất ngớ người, sức mạnh khủng khiếp đó khiến trái tim nó đập lên thình thịch, mà thanh niên cứu nó thì biến mất trong sự cắn nuốt ào ạt kia.
"Diệp Lăng!"
Đột nhiên, hai bóng người đi tới trước cửa sơn động liên tục rớt xuống đá vụn, đó là Mạc Tinh và Lý Thiên Hạo, vẻ mặt hai người vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Sức mạnh đó, quá đáng sợ, thật sự giống như tận thế, Diệp Lăng, có thể sống sót sao?
"Ha ha! Đáng tiếc, thật đáng tiếc, một thiên tài trước nay chưa từng có đã bị bổn tọa bóp chết trong trứng. Mặc dù là chết, ta cũng có thể nhắm mắt!"
"Côn Lôn Tí Nô ta! Vĩnh viễn không thua!"
Côn Lôn Tí Nô bỗng giơ tay lên, cả người đều run rẩy, máu huyết và sinh cơ trên người gã đã hoàn toàn biến mất, ngay sau đó có lẽ sẽ chết đi.
"Tên khốn nhà ngươi! Ta giết ngươi!"
Lý Thiên Hạo nghiến răng nghiến lợi, thù mới hận cũ làm hắn không ức chế nổi sự giận dữ trong lòng, muốn xông lên trực tiếp giết Tí Nô.
Nhưng Mạc Tinh bỗng quát to một tiếng mau nhìn, Lý Thiên Hạo và thánh thú Hỗn Độn vội vàng ngẩng đầu.
Một bóng người đứng thẳng giữa không trung, sừng sững như một ngọn núi, bóng người gầy yếu ấy lại trông vô cùng cao lớn.
Là Diệp Lăng, trong tay cầm kiếm phôi ban đầu, cả người rách tả tơi, trong mắt lại phát ra ánh sáng thần thánh bảy màu, bên ngoài cơ thể nở rộ một vòng sáng vàng nhàn nhạt, trông như chiến thần, khí thế như bầu trời.
"Mạng của ta, dù là ông trời cũng không dám cướp! Cũng không thể cướp nổi!"