Tí Nô rất mạnh, đặc biệt bảy cánh hoa đỏ thẫm kinh khủng cuối cùng còn mạnh hơn, điểm đó là không thể nghi ngờ.
Nếu như là một cao thủ trước khi Độ Kiếp thì tuyệt đối không thể sống sót dưới sự nổ mạnh của cánh hoa Hồng Hoa.
Nhưng đáng tiếc, gã gặp phải Diệp Lăng, cái tên không thể theo lẽ thường ra bài, mạnh đến nỗi khiến lòng người rét lạnh.
Cảnh giới thứ tư của Diệt Cực Kim Thân khiến sức phòng ngự của hắn dù là cao thủ vượt qua Độ Kiếp cũng không cách nào sánh bằng, huống chi còn có Cửu U Đế Công của Diệp Lăng, hai bên thêm vào nhau khiến hắn mạnh đến khủng bố.
"Tí Nô! Ngươi thua rồi!"
Kiếm phôi trong tay Diệp Lăng chỉ vào Tí Nô, lạnh giọng quát, mạng của hắn, ai cũng không thể thu đi.
Tí Nô hít sâu một hơi, bộ dáng khí huyết dồi dào vừa nãy giờ đã biến thành tuổi già sức yếu, như thành một ông lão sắp bước vào năm tháng cuối đời.
"Chỉ vì một con Linh thú? Ta không tin, rốt cuộc ngươi là ai!"
Tí Nô bình tĩnh nói, gã tuyệt đối không tin Diệp Lăng đến đây chỉ vì một con Linh Thú, mà chủ yếu hơn, gã không tin con thánh thú Hỗn Độn này là của Diệp Lăng.
Diệp Lăng rơi xuống đất, lạnh lùng cười: "Chậc chậc, lão già à, xem ra ngươi cũng không ngu nhỉ."
Lúc nói chuyện, Diệp Lăng chỉ Lý Thiên Hạo: "Đến đây, nhìn kẻ thù cũ của ngươi này, Thiên Hạo, kế tiếp liền giao cho ngươi, muốn tự tay báo nợ máu của mình thì phải dựa vào chính ngươi."
Tí Nô đã mất hết tu vi, sau đó, chính là cơ hội báo thù của Lý Thiên Hạo.
"Ngươi là ai? Có ân oán gì với ta!" Cơ thể Tí Nô hơi cong lại, sức sống trong ngươi đang nhanh chóng trôi đi.
Gã đã không phải động chủ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cao thủ được nghìn người kính trọng, giờ đây gã còn không bằng một ông lão hết thuốc cứu chữa.
Lý Thiên Hạo nhìn thấy Diệp Lăng không còn việc gì nữa, yên tâm, sau đó nhìn Tí Nô, đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Tí Nô! Mười ba năm trước, ngươi vì bảo vật giết chết sư phụ ta!"
"Ngươi không ngờ đúng không, mười ba năm sau, ta đến để đòi nợ!"
Thù mới hận cũ liên tục xông ra khỏi trong lòng Lý Thiên Hạo, hận không thể nuốt sống cái tên đầu bóng lưỡng này, sự tàn nhẫn tràn ngập đôi mắt, sát khí chất chứa đã đến cực hạn.
"Sư phụ của ngươi? Máu tươi nhuộm trên tay Tí Nô ta, đã giết bao nhiêu người chính ta còn không biết, sư phụ của ngươi là con chó con mào nào?" Tí Nô điên cuồng cười lên dữ tợn.
Lý Thiên Hạo trực tiếp đi tới bên cạnh Tí Nô, một chân đạp Tí Nô lên mặt đất: "Chưởng môn Thiên Cơ môn, Đạo Minh chân nhân!"
"Đạo Minh chân nhân? Thiên Cơ môn? Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi nói chính là cái lão già không biết tự lượng sức mình kia ấy hả?"
Tí Nô giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cả người đã không còn chút sức nào, không khỏi tự giễu: "Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà, nhóc con, nếu ngươi muốn báo thù thì nên tự mình đến tìm ta."
"Mượn tay kẻ khác để báo thù cũng cũng không phải là phẩm chất thật sự của đàn ông, mà ngươi, đến cuối cùng chỉ là loài bò sát thấp kém, ngay cả can đảm đối đầu trực tiếp với ta cũng không có."
Tí Nô nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời tối tăm cười to, mỉa mai Lý Thiên Hạo, lời nói của gã đủ để khiến hắn nổi điên.
Nhưng đáng tiếc, Lý Thiên Hạo chỉ cười lạnh: "Lão già, dù miệng ngươi có phun ra ngà voi thì hôm nay ngươi đều nhất định phải chết, chỉ cần ngươi chết, thù của ta tự nhiên cũng được trả."
"Ai đánh ngươi thành như vậy không quan trọng, quan trọng là ai giết ngươi, yên tâm đi, mạng của ngươi chắc chắn sẽ do ta lấy, hãy tin ta."
Lý Thiên Hạo vừa dứt lời, đột nhiên giơ tay lên, một luồng sát khí đậm đặc đùng đùng sinh ra, chụp mạnh về phía Tí Nô.
Thù lớn được trả, giờ đây tim Lý Thiên Hạo đã thoải mái hơn rất nhiều, nhiều năm qua, mối thù nợ máu ngày nào hắn cũng khắc ghi, đều mơ thấy bộ dáng nhân từ của sư phụ.
"Dừng tay!"
Vút, một vệt sáng vàng đập vào cổ tay Lý Thiên Hạo, máu tươi từng giọt từng giọt từ cổ tay hắn rơi xuống đất, sắc mặt Diệp Lăng lập tức u ám.
"Thật to gan, lăn ra đây cho ta!"
Diệp Lăng lạnh giọng quát, kiếm phôi nguyên thủy quét ngang qua, ánh kiếm chạy tán loạn như sấm sét, bổ về phía bầu trời đen kịt, ánh kiếm rực rỡ như ánh đèn rọi sáng.
Ầm, một tiếng trầm đục, một bóng người xuất hiện giữa không trung, kiếm phôi nguyên thủy lồng lộn chém tới, đạo sĩ mặc áo dài xanh ngẩn người, ánh sáng lóe lên.
Ánh kiếm ào ạt như nước, trống ngực đập thình thịch, trong đầu hắn thế mà lại sinh ra một suy nghĩa không thể chống cự, không khỏi bắt đầu hoảng sợ.
Mà ngay lúc ánh kiếm Diệp Lăng chém ra đến gần hắn, trước mặt đạo sĩ áo xanh bỗng xuất hiện một cây phất trần cực lớn.
Phất trần to như núi, ánh sáng nhạt tản ra, nhẹ nhàng đong đưa là sức mạnh chấn động đất trời.
Xẹt, mũi kiếm đánh vào phất trần, phất trần lập tức đùng đùng nổ tung, còn ánh kiếm của Diệp Lăng đã vỡ tan trong lúc giao chiến, cả người đạo sĩ áo xanh kia toát ra mồ hôi lạnh.
Một bóng người già nua xuất hiện giữa không trung, mặt mũi hiền lành, trong tay cầm phất trần, râu tóc bạc trắng, trong cơ thể già nua lại tản ra sức mạnh kinh khủng.
Cao thủ sắp Độ Kiếp, Diệp Lăng ngẩn người, ây dà, chẳng lẽ phúc lợi trên địa cầu tốt như vậy à, rõ ràng là thời đại mạt pháp, vậy mà còn có thể sinh ra nhiều cao thủ như thế ư?
"Bần đạo đại trưởng lão Côn Lôn Động Tạng đạo nhân, ra mắt đạo hữu." Ông lão phe phẩy phất trần trong tay, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Diệp Lăng vẫn lạnh lùng như trước: "Động Tạng đạo nhân? Ta chưa từng nghe qua, mà ngươi, lão già nhà ngươi lại ra tay đánh lén huynh đệ của ta, ngươi muốn chết hả?"
Mặc kệ hắn là đại trường lão Côn Lôn gì, dù là ai, ra tay đánh lén Lý Thiên Hạo đều phải trả giá đắt.
"Chàng trai trẻ, đại nhân Tí Nô là trưởng lão vinh dự của Côn Lôn môn ta, nếu ngươi giết gã, chính là tuyên chiến với Côn Lôn môn ta, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ cho thật kĩ!"
Đạo sĩ áo xanh thấy Động Tạng chân nhân đi đến, trong lòng liền có sức lực, lạnh giọng quát.
"Chậc chậc, trưởng lão vinh dự? Chỉ là, đó là trưởng lão vinh dự của Côn Lôn môn ngươi, cũng không phải chó trông cửa nhà ta, liên quan quái gì đến ta?
"Gã giết sư phụ của huynh đệ ta, đánh bị thương Linh thú của ta, giết gã, đã là lợi cho gã, vậy mà lão già nhà ngươi còn dám cản trở, ta thấy ngươi quả thật thật không biết trời cao đất dày, còn dám ở chỗ này đe dọa ta?"
Vừa nói xong, Diệp Lăng nhún người lóe lên, phóng thẳng đến bên cạnh đạo sĩ áo xanh, kiếm phôi nguyên thủy trong bỗng chém xuống, mũi kiếm đáng sợ giống như trăng rằm.
Vút, mũi kiếm lóe lên cắt ngang qua, trong mắt đạo sĩ đã tràn ngập vẻ khó tin, trên cổ xuất hiện một miệng vết thương rất nhỏ mafuu đỏ.
"Ngươi!" Đạo sĩ áo xanh ôm lấy cổ, cảm thấy nơi cổ họng mát lạnh, cơ thể lảo đảo lùi về sau hai bước, trực tiếp từ giữa không trung rớt xuống dưới, đâm đầu ngã xuống đất, tắt thở.
Diệp Lăng một kiếm, giết đạo sĩ áo xanh, vô cùng ngông cuồng!
"Thiên Hạo! Giết gã đi!" Diệp Lăng quát lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Động Tạng đạo nhân.
Động Tạng đạo nhân lập tức biến sắc, nhưng hắn còn chưa di chuyển, kiếm phôi nguyên thủy trong tay Diệp Lăng đã đến trước mặt hắn.
"Dám bước một bước, giết!"