Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 386 - Chương 386: Ngươi Vẫn Chưa Có Tư Cách Này

Chương 386: Ngươi vẫn chưa có tư cách này

Diệp Lăng liếc nhìn ánh mắt tức giận của người đàn ông trung niên kia, không khỏi lắc đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Này đạo hữu, đừng đi, ngươi ra giá đi, nếu thích hợp thì ta mua!"

Đột nhiên người đàn ông trung niên kia kéo cánh tay Diệp Lăng lại, tâm trạng không tệ ban đầu của Diệp Lăng đã bị phá hỏng hoàn toàn.

"Đã nói không bán, đừng theo ta nữa!"

Diệp Lăng hất tay người đàn ông này ra, tiếp tục đi về phía trước. Người đàn ông trung niên kia thấy vậy, nhất thời cắn răng, trực tiếp đứng trước mặt Diệp Lăng, nhìn Diệp Lăng bằng hai mắt nóng rực.

"Đạo hữu, ngươi không phải là người có khả năng sở hữu được Linh Thú này, bảo vật thuộc về người có duyên. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao nó ra đây đi. Nếu không..."

Người đàn ông cười lạnh nói, trong lời nói tràn đầy ý uy hiếp. Mà lúc này, lại có ba người đứng bên cạnh Diệp Lăng, chắc là đồng bạn của người đàn ông trung niên này.

Diệp Lăng hơi nhìn bốn người kia một chút, cười khinh thường. Lúc nào bốn gia hỏa cảnh giới Hậu Thiên lại dám to gan như vậy?

"Sách sách, bao nhiêu năm rồi, đều là ông đây ép mua buộc bán, còn chưa từng bị người khác uy hiếp qua. Ngươi nói ngươi muốn Tiểu Bạch nhà ta sao?"

Diệp Lăng nhún vai cười nói, chỉ Tiểu Bạch trên bả vai của mình. Nhất thời người đàn ông trung niên kia kích động gật đầu.

"Để nó lại, ta cho ngươi ba chục triệu, nếu không, ta không dám bảo đảm an toàn của ngươi đâu."

Ba chục triệu, mua được một con Hỗn Độn Thánh Thú?

Diệp Lăng cười ha hả lên, đang nói chuyện vui đùa quốc tế gì vậy, coi như bỏ ra 30 triệu Tiên Thạch cực phẩm muốn mua Hỗn Độn Thánh Thú cũng chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền mà thôi.

"Được, ngươi muốn ta liền cho ngươi, chẳng qua phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh này không đã."

Vừa nói chuyện, Diệp Lăng vỗ Tiểu Bạch đang ngồi trên vai mình: "Vật nhỏ, có người muốn dùng ba chục triệu mua ngươi. Ha hả, ngươi xem rồi làm đi. Dù sao nếu là ta, có người vũ nhục ta như thế, ta khẳng định sẽ đánh chết hắn!"

Diệp Lăng vừa dứt lời, Tiểu Bạch ngồi trên vai Diệp Lăng nhất thời hóa thành một đạo ánh sáng trắng biến mất. Lúc xuất hiện, móng vuốt nhỏ đã hung hăng vỗ lên khuôn mặt của người đàn ông trung niên kia.

Hưu, lực lượng to lớn trực tiếp đánh bay người đàn ông trung niên kia, làm cho gã hung hăng nện xuống đất, miệng phun máu tươi, đã bất tỉnh nhân sự.

Lực lượng của Hỗn Độn Thánh Thú có bao nhiêu lớn, ngay cả cấp bậc như Tí Nô cũng đều bị Tiểu Bạch đập nát thần thông, càng đừng nói là võ giả cảnh giới Hậu Thiên.

Một màn này, làm cho tất cả võ giả xung quanh hít ngụm khí lạnh. Võ giả Hậu Thiên tuyệt đối là cao thủ trong giới Tu Chân, dù sao cường giả Tiên Thiên cũng rất ít ỏi.

Nhưng bây giờ lại bị móng vuốt của một động vật như mèo vỗ không biết sống chết, ngay cả lực lượng đánh lại cũng không có.

"Tiểu tử! Rốt cuộc ngươi đang làm cái quái gì vậy!" Một người đàn ông vây quanh Diệp Lăng có chút chột dạ quát lên, sắc mặt hơi tái nhợt. Rõ ràng là hắn cảm thấy nhóm người của mình đã trêu vào một nhân vật đáng sợ.

Người chung quanh cũng dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn Diệp Lăng, bọn họ cũng rất hiếu kỳ, chỉ vỗ một cái mà tên gia hỏa kia đã không biết sống chết. Rốt cuộc là Diệp Lăng âm thầm hạ thủ, hay vẫn là do Linh Thú màu trắng kia hạ thủ?

"Làm cái gì? Các ngươi nói làm cái gì, bây giờ ông đây vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc là giết đám người các ngươi hay là phế bỏ các ngươi. Dù sao ta bị người đánh cướp, nếu như bị truyền đi thì thật là mất mặt."

Diệp Lăng cười hì hì, một tay kéo một cái ở trong không khí, nhất thời một cao thủ Hậu Thiên kinh hoàng thất sắc bị kéo đến bên cạnh Diệp Lăng.

Năm ngón tay của Diệp Lăng lặng lẽ nắm chặt cổ của người đàn ông kia, sau đó hung hăng lắc một cái. Chỉ nghe vài tiếng răng rắc, cổ của tên gia hỏa đáng thương kia đã bị lệch qua một bên, tử vong ngã xuống đất.

Ahhh, tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, thanh niên này quá ngông cuồng đi. Coi như là lỗi của ba người này, nhưng tội không đáng chết. Huống chi, nơi này chính là Tây Nam, địa bàn của Vân gia.

Ở chợ Quỷ này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Vân gia đều có quyền quyết định cuối cùng. Nếu như ngươi xem không hợp mắt, như vậy không tới là được. Nếu đã tới, phải tuân thủ quy định của Vân gia.

Mà lúc này, ba gã đàn ông mặc quần áo luyện công màu đen đã đi tới, ở trước ngực áo thêu một chữ Vân.

Một chữ này, đủ để cả Tây Nam phải nể mặt, nó đại biểu một gia tộc đáng sợ ở giới Tu Chân, Vân gia lâu đời ở Tây Nam.

"Các hạ làm như thế có phải không đặt Vân gia vào trong mắt không? Trong chợ Quỷ này không cho phép gây chuyện."

Một gã thanh niên đứng đầu lạnh lùng nói, mặc dù tu vi gã rất thấp, nhưng lại không có chút khiêm tốn nào. Gã đại biểu Vân gia, đại biểu cho chủ của Tây Nam này, cho nên nói gia tộc cũng sẽ không cho phép gã cúi đầu.

"Sách sách, không cho phép gây sự, như vậy mấy người bọn hắn vây ta lại, muốn bắt đồng bạn của ta. Lúc chuẩn bị động thủ sao không thấy các ngươi xuất hiện?"

"Nhưng vào lúc này lại nhảy ra nói ta không đúng. Ta thấy, Vân gia Tây Nam, chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi."

Diệp Lăng lắc đầu cười nói, đám người bên cạnh nghe được lời cuồng vọng như thế, ánh mắt từng người đều trở nên giận dữ. Tên này thực sự quá to gan.

Tuổi trẻ ngông cuồng, Vân gia chính là tồn tại như một vị thần ở toàn bộ Tây Nam, không có bất kỳ gia tộc và thế lực nào dám khiêu khích sự tồn tại của nó, trăm ngàn năm qua đều chưa thay đổi được điều này.

Nhưng bây giờ, lại bị một tên trẻ tuổi phê bình, đây không chỉ bôi nhọ Vân gia, càng là bôi nhọ toàn bộ giới Tu Chân ở Tây Nam.

"Các hạ có phải hơi quá đáng rồi không. Ngươi vẫn còn chưa có tư cách nói như thế với Vân gia ta!"

Một gã thanh niên nổi giận đùng đùng, bỗng nhiên trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, trực tiếp chỉ vào Diệp Lăng lạnh giọng quát. Đối với bọn hắn mà nói, vinh quang của gia tộc còn quan trọng hơn tính mạng của bọn hắn.

"Ta có tư cách này hay không, phải để cho trưởng bối của ngươi đi ra nói chuyện với ta. Còn ngươi, có lẽ không có tư cách này." Diệp Lăng trả nguyên câu nói của gã thanh niên kia lại.

Ba đệ tử Vân gia đều tức giận tím mặt: "Làm càn!"

Vừa nói chuyện, ba người liền muốn ra tay, nhưng vào lúc này, đột nhiên từ trên lầu ven đường truyền tới một tiếng cười sang sảng, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, tất cả đều giật mình.

Thiếu chủ Vân gia Vân Phi Dương, là người có thiên phú mạnh nhất ở toàn bộ Tây Nam. Chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, tuy có được sự bồi dưỡng của gia tộc, nhưng cũng đủ để thấy sự khủng bố của y.

"Vị bằng hữu này nói rất đúng, hiện tại Vân gia chúng ta xuất hiện rất nhiều vấn đề nhỏ, bằng hữu có thể nói cho chúng ta biết, Vân Phi Dương vô cùng cảm kích."

Vừa nói chuyện, Vân Phi Dương nhảy xuống từ tầng ba, mỉm cười nhìn Diệp Lăng, đưa tay ra: "Vân gia Tây Nam, Vân Phi Dương."

"Tán tu Diệp Lăng." Diệp Lăng cũng đưa tay ra, tên này hợp khẩu vị hắn, tối thiểu dám nhìn thẳng sự không đúng của gia tộc mình.

Vân Phi Dương gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác: "Lôi hai người chết này đi chôn đi, con hai tên còn lại thì giao cho Chấp Pháp Đường gia tộc trừng trị."

"Về sau nếu như bên trong chợ Quỷ có hạng tiểu nhân khi dễ người như vậy nữa, chính là đang gây hấn với Vân gia ta."

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều căng lên. Khiêu khích Vân gia, đừng nói toàn bộ Tây Nam, đưa tầm mắt ra toàn bộ Hoa Hạ, thế lực nào có vốn liếng làm chuyện này.

"Diệp Lăng, lên lầu uống chút rượu chứ?"

Vân Phi Dương đưa ra lời mời với Diệp Lăng. Tất nhiên Diệp Lăng đi theo Vân Phi Dương lên lầu ba, đến một gian phòng độc đáo trang nhã thì ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment