Bên trong gian phòng tinh xảo trang nhã, Vân Phi Dương cầm ấm trà, rót cho Diệp Lăng một chén trà.
"Không biết Diệp huynh đệ đến chợ Quỷ là muốn mua gì, nếu như có thể, ta sẽ giúp ngươi."
Vân Phi Dương khẽ cười nói, tay cầm chén trà lên uống một ngụm nhỏ.
Diệp Lăng gật đầu, cũng cầm ly trà lên uống một ngụm:"Ừ không tệ không tệ, mùi vị rất được. Lần này tới đây đúng là có chút chuyện tìm Vân gia."
Tìm Vân gia?
Vân Phi Dương sững sờ, nhìn Diệp Lăng trước mặt này, đến có chuẩn bị, hơn nữa còn dứt khoát nói đến Vân gia.
"Không biết Diệp huynh đệ muốn Vân gia ta giúp cái gì, nếu như không phải chuyện quá khó khăn, ta nghĩ ta có thể làm chủ trợ giúp Diệp huynh đệ." Vân Phi Dương nói rất có đường tiến lui.
Diệp Lăng gật đầu: "Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không vòng vèo nữa. Ta muốn mượn dùng Phù Lục đi thông Địa Phủ của Vân gia."
Diệp Lăng vừa dứt lời, lập tức hai người đứng ở phía sau Vân Phi Dương hít vào ngụm khí lạnh, một người trong đó lạnh lùng quát: "Có phải ngươi muốn quá nhiều rồi không? Người nào muốn mượn Phù Lục của Vân gia ta là mượn được sao!"
"Hừ, ta xem ngươi là đang có mưu đồ gây rối, biết Phù Lục của Vân gia ta quý giá dường nào không, một kẻ xa lạ như ngươi lại muốn mượn Phù Lục của Vân Gia. Nói, rốt cuộc ngươi có ý gì!"
Hai tên đàn ông trung niên này đều hét lớn, Diệp Lăng lại lạnh nhạt, không có chút dấu hiệu nổi giận nào.
"Diệp huynh đệ, yêu cầu này có chút khó khăn, ta nghĩ có lẽ Diệp huynh đệ phải thất vọng trở về rồi."
Vân Phi Dương cũng có chút tức giận, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vốn nghĩ gặp được một thanh niên có thân thủ bất phàm, còn có thể lôi kéo một phen, ai biết được gặp phải một tên điên.
Diệp Lăng nhìn dáng vẻ chuẩn bị rời đi của Vân Phi Dương vẫn không nhanh không chậm uống một ngụm trà: "Vân huynh, ta nghĩ ngươi hẳn biết rất rõ ràng, hiện tại Địa Phủ đại loạn, có lẽ Vân gia ngươi trôi qua cũng không tốt được."
Vân Phi Dương dừng lại bước chân, xoay người lại, sắc mặt nghiêm túc: "Rốt cuộc các hạ là người nào!"
"Không phải đã nói rồi sao, chỉ là một Tán Tu mà thôi." Diệp Lăng vẫn ngồi như trước, trong tay cầm chén trà, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn qua vô cùng thần bí.
Vân Phi Dương hít sâu một hơi, lẩm bẩm hai chữ Diệp Lăng Diệp Lăng, đột nhiên trong mắt y tản ra ý khiếp sợ: "Diệp Lăng? Chẳng lẽ ngươi chính là Diệp Lăng đại phát thần uy ở nước ngoài?”
"Có phải đại phát thần uy không thì ta không biết, nhưng mà đúng là ta đã đi nước ngoài. Chỉ là không biết người ngươi nói có phải là ta không." Diệp Lăng mỉm cười nói, không cự tuyệt.
Nghe nói như thế, Vân Phi Dương nhất thời kích động, mà sau lưng hai người đàn ông trung niên đều đã há to miệng, vì lời Diệp Lăng mà chấn động không nói ra lời.
Bây giờ cái tên Diệp Lăng đã vang vọng như sấm trong toàn bộ giới Tu Chân ở Hoa Hạ. Bất kể là võ giả trẻ tuổi hay là võ giả của thế hệ trước đều tràn đầy hiếu kỳ và kính nể đối với hắn.
Hủy đi hơn nửa Giáo Đình, một tay đưa Hắc Ám Nghị Hội vào cảnh huỷ diệt, đánh Giáo Hoàng không rõ sống chết, mà chuyện về gia tộc Manchester cũng được truyền ra với tốc độ gió lốc. Phải biết, những người này đều rất đáng sợ, đều là cường giả Kim Đan kỳ đáng sợ, thậm chí còn có một Hắc Long có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ.
Hiện nay thực lực của Diệp Lăng đã đứng đầu thế giới, dù là những Động Chủ của 36 Động Thiên kia, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Thần bí, cường đại, hai từ này đã thành từ ngữ khi nhắc đến Diệp Lăng. Không ít cường giả giới Tu Chân đều muốn gặp hắn một lần, thậm chí có không ít người đều coi hắn là thần tượng.
Mà vừa lúc Vân Phi Dương chính là một trong số đó. Thực sự y không nghĩ ra, thần tượng mà y mỗi ngày nhắc đến lại đang ngồi ở trước mặt. Thế mà y lại không phát hiện, quan trọng hơn chính là y còn tỏ thái độ muốn đi.
"Ngươi thật là Diệp Lăng?" Vân Phi Dương cảm giác được miệng lưỡi hơi khô.
Diệp Lăng nhún vai: "Dù sao thì trên CMND là Diệp Lăng, về phần có người có tên giống như vậy không thì ta không biết."
"Thần tượng! Thần tượng, ta đã nói rồi, ai có thể biết tin tức Địa Phủ đại loạn chứ, không hổ là thần tượng. Nhưng mà thần tượng à, người muốn Phù Lục của Vân gia ta làm gì?”
Vân Phi Dương trực tiếp đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Lăng, hai mắt sáng rực nhìn Diệp Lăng.
"Ta muốn đi Địa Phủ, xem thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nếu có thể sẽ giải quyết chuyện bạo loạn này." Diệp Lăng dứt khoát nói ra mục đích của hắn.
Muốn mượn dùng đồ của người ta, thì không thể giấu giếm người ta được, đây là tôn kính tối thiểu.
Hơn nữa Diệp Lăng tin tưởng, nhóm lão gia hỏa Vân gia kia, từng người đều đã thành tinh, không biết rõ ràng chân tướng, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Diệp Lăng mượn.
Giải quyết bạo loạn ở Địa Phủ?
Đầu Vân Phi Dương ong ong, mẹ kiếp, không phải Diệp Lăng đang nói đùa chứ. Đây chính là Địa Phủ, âm binh trong đó cường đại như mây. Dựa theo tin tức mà Vân gia bọn họ lấy được, cao tầng Địa Phủ tử thương thảm trọng.
Vậy mà Diệp Lăng lại nói hắn muốn xuống Địa phủ. Phải biết, hiện tại rất nhiều cường giả biết chuyện đều tránh né trận tai nạn đáng sợ này, chứ đừng nói là chủ động đi xuống.
"Thần tượng, có phải người nói sai rồi không? Hay là ta nghe lầm? Người mượn dùng Phù Lục của Vân gia ta là muốn xuống Địa Phủ?" Vân Phi Dương có chút khó tin mà hỏi lại.
Diệp Lăng gật đầu: "Đúng, ta muốn xuống dưới đó, cho nên chỉ có thể mượn dùng Phù Lục của Vân gia các ngươi, chỉ có như vậy ta mới có thể lặng lẽ đi vào bên trong."
Nhưng lúc này Vân Phi Dương lại hít vào ngụm khí lạnh, sau khi xát định thì giơ ngón cái với Diệp Lăng: "Không hổ là thần tượng, lòng mang thiên hạ, tấm lòng từ bi, thật tốt quá!"
"Thần tượng, đi, hiện tại chúng ta trở về nhà ta, đi tìm ông nội ta, chỗ của ông ta vừa lúc còn một tấm Phù Lục không ai dùng." Vân Phi Dương vỗ đùi vô cùng kích động nói.
Diệp Lăng gật đầu, cùng Vân Phi Dương rời khỏi đây, còn như chợ Quỷ, thì Diệp Lăng không có hứng thú gì. Hắn thực sự không có cảm giác hứng thú với mấy món bảo bối ở đây.
Vân gia Tây Nam, danh môn vọng tộc ngàn năm. Ở giới Tu Chân, hay thế tục đều có đại danh đỉnh đỉnh, danh vọng mười phần.
Diện tích của trang viên Vân gia rộng trăm mẫu, ở trong mắt người khác, gần như là không thể tin được. Dù sao dưới chế độ hiện tại, đây gần như là chuyện vi phạm nguyên lý cơ bản.
Trước cửa lớn của Vân gia, ngay lúc Vân Phi Dương mang theo Diệp Lăng đi tới nơi đây, từ trong viện có một người đàn ông trung niên đi ra.
"Phi Dương trở lại rồi, rất nhiều ngày không thấy cháu, mới vừa chú còn nói về cháu với cha cháu đó. Nếu cháu về nhà mà không có việc gì thì giúp chú một tay đi."
Người đàn ông trung niên cười nói, một bên Vân Phi Dương liền vội vàng cười cự tuyệt, người đàn ông gật đầu, lên tiếng chào hỏi rồi rời đi.
"Đây không phải là Bí thư Vân Nam chứ?" Diệp Lăng nhìn người này có chút quen mắt, vì vậy hỏi một câu.
Vân Phi Dương gật đầu: "Ừ, mỗi ngày đều lảm nhảm để cho ta đi theo chú ấy, thật sự là không biết có ý gì, ta không có hứng thú nào với chuyện chính trị."
Diệp Lăng lắc đầu, ai, đây chính là chênh lệch, cả đời người bình thường đều không chạm được vào mộng tưởng này. Nhưng trong mắt Vân Phi Dương lại không có chút hứng thú nào.
Trước tiên Vân Phi Dương sắp xếp cho Diệp Lăng vào bên trong phòng nghị sự, sau đó y đi gọi gia chủ Vân gia đời này đến.
Không quá lâu, một lão nhân có thân hình cao lớn sắc mặt hồng hào đi tới, cười ha ha, giọng nói sang sảng.
"Thực sự không nghĩ tới, Diệp Lăng đại danh đỉnh đỉnh lại tới thăm Vân gia chúng ta, thực sự là chuyện vui lớn chuyện vui lớn mà." Lão nhân cười ha ha, đi tới bên cạnh Diệp Lăng.