Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 389 - Chương 389: Sao Ngươi Lại Chết?

Chương 389: Sao ngươi lại chết?

Diệp Lăng rất là vội, không thừa dịp cường giả thần bí kia rời khỏi Địa Phủ, chẳng lẽ còn chờ hắn trở về. Ông đây rất tự tin, nhưng tự tin thì cần phải nhìn vốn liếng hiện tại.

"Diệp tiểu hữu, đây là Phù Lục của Vân gia, sau khi ngươi dùng linh lực rót vào trong, có thể tự do ra vào Địa Phủ. Chẳng qua phải nhớ kỹ, hằng năm Phù Lục này chỉ có thể ra vào một lần."

Sau khi lão gia tử Vân gia nói xong, thì chuẩn bị đưa Phù Lục này cho Diệp Lăng, chẳng qua Diệp Lăng cũng lắc đầu: " Chờ ra khỏi Địa Phủ, ta sẽ trả cho Vân gia."

Nếu đã giải quyết xong chuyện ở Địa Phủ, Diệp Lăng cầm Phù Lục này làm gì, muốn tiến vào thì trực tiếp tiến vào là được.

"Thần tượng, mọi việc cẩn thận!"

Vân Phi Dương cũng vội vàng nói, đây chính là Địa Phủ. Hiện tại Địa Phủ đã triệt để bạo loạn, là nơi cường giả như mây, âm binh như biển.

"Yên tâm đi, Địa Phủ nho nhỏ kia sao có năng lực làm khó dễ ta."

Diệp Lăng cười khẽ, ngón tay tay điểm một cái, chậm rãi rót linh lực vào bên trong Phù Lục, nhất thời tấm Phù Lục trong tay Diệp Lăng tản ra ánh sáng mỏng manh.

Ánh sáng mỏng manh rất nhu hòa, trong nháy mắt bao vây thân thể Diệp Lăng và Tiểu Bạch, hai bóng hình từ từ biến mất khỏi phòng nghị sự của Vân gia.

Sau một giây, Diệp Lăng cảm thấy mây đen dày đặc, gió lạnh thổi tới, lúc mở mắt ra, đã đến Địa Phủ.

Địa Ngục, là một vị diện độc lập, là nơi huyền diệu quản lý thiên đạo luân hồi. Nơi đây không khí trầm lặng, không có sinh mệnh, nhưng tất cả sinh mệnh, lại đều được luân hồi từ nơi này.

Còn như ở phương Tây, bọn họ có Chuyển Sinh Trì, có cùng tính chất với Lục Đạo Luân Hồi ở Địa Phủ.

Trời đất mịt mờ, bóng tối vô biên, trên bầu trời không có vì sao, không có mặt trời. Nếu có chỉ là một vầng trăng khuyết, trăng khuyết như đao, toả ra bóng râm sáng bóng.

Không khí xung quanh trầm lặng, không có một chút sinh cơ, hơn nữa vắng vẻ không gì sánh được, cực kỳ giống nơi không người.

"Chi chi, Diệp Lăng, tử khí trong này thật nặng." Tiểu Bạch cũng dò xét xung quanh sau đó lên tiếng.

Diệp Lăng gật đầu, đây là tất nhiên, toàn bộ vong hồn ở Hoa Hạ đều ra vào ở đây. Lục Đạo Luân Hồi, bản mệnh trời đất.

"Đi, trước tìm người, ah không, là quỷ, trước tìm một con quỷ hỏi thử xem."

Diệp Lăng vừa dứt lời, trong nháy mắt cả người biến thành một đạo lưu quang biến mất bên trong bóng tối vô biên, không gây ra một tia gió thổi cỏ lay, rất là bí ẩn.

Trước một cửa thành to lớn, từng con quỷ thất hồn lạc phách, thậm chí ý thức có chút mê mang đều đang tự do đi tới cửa thành. Thành này cao lớn không gì sánh được, cực kỳ giống một con mãnh thú viễn cổ đang nằm trên mặt đất.

Diệp Lăng lặng lẽ xuất hiện ở một chỗ không xa, thi triển ra thần thông mà mà mình tinh thông, chuyển hóa hình thái con người của mình thành hình thái linh hồn, cũng chính là Quỷ Hồn.

"Đây là lần đầu tiên ngươi đến thành này đi, cẩn thận một chút đừng để bị người bắt. Ta đi vào trước, sau khi ngươi đi vào thì đến tìm ta." Diệp Lăng vỗ Tiểu Bạch trên bả vai mình, vật nhỏ sưu một cái biến mất.

Ánh mắt Diệp Lăng biến đổi, nhất thời có chút dại ra, hai mắt vô thần, gật gù đắc ý đi tới cửa thành

Cửa chính của thành, có mười mấy âm binh tay cầm trường thương đang tuần tra. Từng Quỷ Hồn muốn vào thành đều phải đăng ký, sau đó được những tên âm binh này kiểm tra xem có bảo đảm an toàn không thì mới có thể đi vào.

"Xem ra Sâm La Thành này đã bị người chiếm, chỉ là không biết tên Sâm La Vương kia chết chưa." Kiếp trước Diệp Lăng đã tới nơi đây, cho nên biết tất cả chuyện về tòa thành này.

Chẳng qua bây giờ nhìn lại, tòa thành trì này đã đổi chủ, mà Sâm La Vương cường đại kia, cũng không biết đã chết hay còn sống. Hoặc có lẽ đã bị cường giả thần bị được mã nô mang tới kia trấn áp rồi.

Cứ như vậy theo một đám âm linh cuồn cuộn đi tới cửa thành, một gã âm binh gác cổng hét lớn với Diệp Lăng: "Ngươi gọi là gì, tại sao chết, người ở nơi nào!"

"Tiểu nhân tên là Diệp Lăng, người Đông Hải, bị kẻ cướp giết chết." Diệp Lăng thuận miệng nói một câu, còn tên thì dùng tên thật, dù sao còn phải tra xét.

Sau khi âm binh này gật đầu với âm binh phía sau, âm binh phía sau nhìn cuốn sách xưa cũ một chút: "Diệp Lăng vùng Đông Hải, thọ mệnh chưa hết, xem ra là chết oan chết uổng."

"Cái gì? Tuổi thọ của ta còn chưa tới? Ái chà chà, các vị đại ca, vậy các ngươi xem, có thể cho ta trở về nhân gian không?" Diệp Lăng giả vờ kích động.

Âm binh đứng bên cạnh Diệp Lăng ngẩn người, nhất thời cười ha hả lên: "Tiểu tử, ngươi cho đây là nơi nào? Nơi này là Địa Phủ, là nơi tới mà không thể về."

"Chết oan chết uổng thì thế nào, đây là số mệnh của ngươi. Vào thành nhanh lên cho ta, còn chậm rì rì thì lão tử đâm chết ngươi, để cho ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được."

Âm binh lạnh lùng nói, Diệp Lăng làm bộ muốn phản bác, nhưng lại bị quỷ hồn bên cạnh vội vàng kéo lại: "Người anh em, nhanh vào thành đi, ngươi không muốn sống nữa sao."

Diệp Lăng gật đầu:"Được rồi, thật không nghĩ tới, vậy mà Địa Phủ cũng là nơi không phân rõ phải trái."

Âm binh vừa nghe, nhất thời cười vang, đúng là trên đời này có nơi phân rõ phải trái, nhưng tuyệt đối không phải nơi đây. Nơi này là nơi có đến mà không có về, bất kể là ngươi chết như thế nào.

Vào thành, Diệp Lăng dựa ở cửa thành, chờ cụ già vừa mới chỉ điểm cho hắn.

Ba phút sau, cụ già vào thành, nhìn thấy Diệp Lăng thì lập tức ngẩn người, ông không nghĩ tới Diệp Lăng lại chờ ông ở chỗ này.

"Lão tiên sinh, sao ngươi lại chết vậy?”" Diệp Lăng lập tức cười nói, nhưng nói xong lại có một loại cảm giác xấu hổ.

Cái này giống như câu ăn cơm chưa ở nhân gian, là một khái niệm, gần như sắp thành câu hỏi thông dụng rồi?

Cụ già cười: "Ta à, tuổi thọ hết, sống hơn chín mươi năm, chết vào lúc sáng sớm, luôn luôn làm gánh nặng cho con trai. Hiện tại, cuối cùng nó cũng được giải thoát, ta cũng thoải mái rồi."

"Lão tiên sinh, sao ta có cảm giác Địa Phủ không giống với những gì được miêu tả trên nhân gian. Chỗ này còn có người chuyên môn tra xét, lúc nào chúng ta uống canh Mạnh Bà, lại đầu thai?"

Diệp Lăng liên tục hỏi vài vấn đề, chẳng qua không gây ra chút hoài nghi nào cho cụ già bên cạnh.

"Xuỵt, ngươi có thể nói nhỏ chút không, Địa Phủ này xảy ra đại loạn, ta đã chết nửa tháng, hôm nay mới được vào thành."

"Ta cho ngươi biết, Địa Phủ này đang có chiến tranh, hơn nữa những Diêm Vương mà chúng ta nhìn thấy trong sách trước đây, đều không chết cũng bị thương. Hiện tại chủ nhân của Địa Phủ này, đã thay đổi."

"Lúc nào đầu thai? Ta cũng không biết cụ thể, Lục Đạo Luân Hồi đã đóng cửa, không cho phép đầu thai. Cho nên trước đó chúng ta vẫn nên chấp nhận chuyện này đi."

"Ai, chỉ là không biết, lúc nào mới có thể đầu thai, đây chính là ẩn số, mặc kệ ở nơi nào, người bị chiến tranh thương tổn luôn là người bình thường như chúng ta."

Cụ già cảm thán, Diệp Lăng gật đầu: "Thì ra là như vậy, lão tiên sinh, bây giờ ngươi có biết đám gia hỏa làm đại loạn Địa Phủ đang ở đâu không?"

"Đương nhiên là ở Sâm La Thành, nếu không... Nhiều Quỷ Hồn như vậy tới đây làm gì? Không phải là vì muốn có những ngày yên bình sao."

Cụ già liếc mắt nhìn Diệp Lăng sau đó lập tức nói.

Lúc này đây, đến phiên Diệp Lăng choáng váng, mẹ kiếp, tới hang ổ kẻ làm phản tìm kiếm yên bình? Đây là đang tìm kích thích mới đúng?

Bình Luận (0)
Comment