Nếu như là chiến tranh, như vậy không phải là nên cách xa vòng xoáy của chiến trường sao, đây mới là cách trốn tránh chiến loạn này. Nhưng bây giờ sao lại vọt tới trung tâm chiến tranh.
"Lão tiên sinh, không phải ngươi phát sốt chứ, không phải nên cách xa chiến trường sao?"
Diệp Lăng không khỏi đờ người ra, đây là chuyện hoàn toàn không bình thường… có chút kỳ quái.
Cụ già cũng lắc đầu cười: "Ngươi đó, không hiểu chuyện này đúng không, ta nói cho ngươi biết, hiện tại những thành trì khác đều đang chiến tranh kịch liệt, nhất định không thể đi đến những nơi đó."
"Có người nói, sau khi tiến vào thành thì những âm bình đều đại khai sát giới, đã giết không ít Quỷ Hồn đến hồn phi phách tán, cho nên nói những thành trì khác cũng không an toàn."
"Càng không nói đến bên ngoài thành trì, hoàn toàn không bảo đảm an toàn, mà ở đây là nơi an toàn hơn chỗ khác."
"Nghe được một câu này chưa, đứng ở dưới chân đèn thì tối?"
Diệp Lăng ngẩn người, gật đầu, nhưng có quan hệ gì với câu đứng ở dưới chân đèn thì tối, không thấy có chút liên quan gì với nhau.
"Nơi đây là thành trì đã bị đánh chiếm, tối thiểu không cần lo lắng sẽ xảy ra chiến tranh rồi tạo ra thương vong. Cho dù sau này đại quân của Địa Phủ đánh tới, bọn họ cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội."
"Cho nên ngốc ở chỗ này thì tuyệt đối an toàn, ngươi cứ chờ ở nơi này đi, bất kể là ai nắm giữ Địa Phủ, chỉ cần bọn họ để chúng ta đầu thai thì được rồi."
Sau khi nghe xong lời của cụ già này, cuối cùng Diệp Lăng cũng hiểu rõ. Mẹ kiếp, thì ra là ý này, hiện tại nơi này tuyệt đối an toàn, dù sao cũng là hang ổ của người làm phản, nhất định sẽ được đề phong nghiêm nghặt.
Hơn nữa mặc dù sau này đại quân Địa Phủ đánh tới, coi như là những kẻ này làm phản thất bại, thì bọn họ vẫn còn an toàn. Lại nói đại quân Địa Phủ cũng là nhân viên chính quy, cũng không có tố chất giết người lung tung.
Gian xảo, thật gian xảo, những người này, không đúng, là những quỷ này lại làm điều ngược lại, thật không hổ là gừng càng già càng cay. Những quỷ này không biết đã sống bao nhiêu năm, ánh mắt thật gian xảo.
"Thì ra là thế, người trẻ như ta đúng là học được không ít. Thực sự là đáng tiếc. Nếu như còn sống, nói không chừng còn có thể dựa vào chỉ điểm của lão nhân gia ngài kiếm được chút tiền đây."
Diệp Lăng vội vàng ôm quyền, gương mặt tràn đầy bội phục, hắn thực sự bội phục, những quỷ này thực sự quá gian xảo.
Cụ già cũng gật đầu cười: "Đời người chính là một con đường, vĩnh viễn không thể đi xa được, mãi mãi vẫn luôn có những chỗ nhấp nhô chờ ngươi, không học hết, thì sẽ không thuận buồm xuôi gió."
"Đặc biệt là những người trẻ tuổi bây giờ, lúc còn trẻ liều mạng kiếm tiền đến già rồi lại hối hận, lúc còn trẻ lấy mạng mua tiền, sau khi già rồi thì lấy tiền mua mạng.”
"Không thể không nói, đúng là một chuyện thật châm chọc, đáng tiếc, ta sẽ không gặp lại được rồi, cũng không biết sau khi đầu thai thì sẽ thành cái dạng gì."
Hình như cụ già có chút cảm thán, bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, một bên Diệp Lăng cũng không khỏi nở nụ cười.
Thật ra tư tưởng của mỗi người đều không giống nhau, đúng, bây giờ người người đều liều mạng vì tiền, nhưng xã hội bây giờ không giống với xa hội trước đây.
Cái xã hội này, người không có tiền, vốn không thể đặt chân vào được. Quan trọng hơn là, muốn đảm bảo cho cuộc sống, nhất định phải có thật nhiều tiền.
Cho nên nói, ngươi chọn lựa cuộc sống không có điều gì đảm bảo, sống cuộc sống tràn đầy sự khinh thường, hay là lựa chọn cuộc sống bị mọi người ước ao đố kỵ hận nửa đời?
Quan trọng hơn chính là, hoàn cảnh ưu việt, còn có thể cho con cái của ngươi sống một cuộc sống khiến rất nhiều người ghen tỵ.
Tất cả đều nói lên, mỗi một con mắt đều có cách nhìn khác đối với xã hội, vốn không thể xuất hiện một cái xã hội giống nhau được.
Nếu có, thì thế giới đã sớm thống nhất rồi, nơi nào còn có sự phân biệt chủng tộc chứ.
"Được rồi lão tiên sinh, ta đi đây, ta nghĩ sau này ngươi nhất định đầu thai ở một gia đình tốt." Diệp Lăng ôm quyền với lão tiên sinh, sau đó biến mất bên trong đám âm hồn cuồn cuộn.
Lão tiên sinh nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Lăng, có chút đờ ra. Ông có một loại cảm giác, người thanh niên này rất không tầm thường, thực sự rất không tầm thường, đây là trực giác mà ông tin tưởng cả đời.
Bên trong Sâm La Thành, Diệp Lăng không ngừng di chuyển, thành trì ở Địa Phủ không khác nhiều so với thành trì cổ đại ở nhân gian, cũng đều có đủ muôn vật, thật ra chính là một xã hội sau khi người chết sinh hoạt.
Diệp Lăng không ngừng tìm hiểu tin tức, qua nửa ngày, cuối cùng hắn cũng đưa ra được kết luận. Đó chính là bây giờ mã nô này đang ở trong Sâm La Điện, chưởng quản tất cả đại quân của Địa Phủ.
“Sách sách, thật là cho mình từ mã nô nhảy thành Chúa Tể chưởng khống một thế giới." Diệp Lăng cười nhạt.
Mà lúc này, đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Chi chi, Diệp Lăng qua đây nhanh lên, ta bị hai đứa con gái dây dưa không rời, ghê tởm, khi nào Bản Đại Vương lại bị đãi ngộ như thế. Hả, không muốn!"
Diệp Lăng ngẩn người, chẳng lẽ Tiểu Bạch gặp phải nguy hiểm?
Nghĩ tới đây, hắn chạy tới nơi phát ra tin truyền âm của Tiểu Bạch, chỉ qua một phút, hắn đã chạy đến nơi truyền âm. Nhưng sau khi đến, trong nháy mắt hắn liền cứng đờ người.
Ta kháo, đừng náo loạn có được hay không, hai cô gái như hoa như ngọc đang vuốt ve bộ lông đáng yêu của Tiểu Bạch. Cái này là đang giãy chết sao, cmn, lại còn bị hai đỉnh núi cao kia đè ép.
"Đãi ngộ gì đây! Đây rốt cuộc là đãi ngộ gì, một súc sinh, cmn lại làm cho không biết bao nhiêu người ước ao, ông đây hâm mộ muốn chết!"
Diệp Lăng chảy nước miếng, cô gái ôm Tiểu Bạch mặc một bộ áo quần dài màu xanh, tướng mạo xinh đẹp, tràn đầy khí tức thanh xuân, nhưng lại mang theo một tia dã tính.
Mà người đứng bên cạnh cô gái mặc quần áo dài màu xanh là một cô gái tóc dài mặc quần áo dài màu hồng phấn, trên mái tóc dài có cài một cây trâm, đoan trang ổn trọng, nhìn qua cũng làm người ta thích.
"Nha nha! Tiểu Mai tỷ mau nhìn, vật nhỏ này đáng yêu như vậy, ta muốn mang nó về, hì hì." Cô gái mặc quần áo dài màu xanh cười hì hì nói, lộ ra hai chiếc răng hổ trăng tinh.
Một bên cô gái mặc quần áo dài màu hồng cũng gật đầu: "Tiểu thư, đúng là vật nhỏ này rất đáng yêu, chẳng qua không biết nó có chủ nhân hay không."
"Có chủ nhân thì như thế nào? Ở Địa Phủ này ai dám chống lại bản tiểu thư? Bản tiểu thư chính là." Còn chưa nói dứt lời cô gái bên cạnh liền bụm miệng cô lại.
"Tiểu thư!" Tiểu Mai có chút lo lắng, cô gái mặc váy màu xanh càng nhìn xung quanh một chút, đẩy bàn tay đang bụm miệng mình ra, thở hổn hển thật lớn.
"Ta đã quên, thật đáng chết, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt."
"Chẳng qua mặc dù đã như vậy thì thế nào, ta cho ngươi biết, vật nhỏ này, bản tiểu thư phải có!" Cô gái cười hì hì, nắm chặt bàn tay béo mập nói.
Tiểu Mai cười khổ lắc đầu, tiểu thư là người rất tốt, cho dù có chút tính tiểu thư. Chẳng qua cũng hết cách rồi, đây là đứa con lúc già mới có của lão gia, tất nhiên là sủng ái vô cùng.
Mà lúc này, Diệp Lăng đi tới bên cạnh hai người: "Vị tiểu thư này, có thể trả lại Tiểu Bạch cho ta không?"
"Ngươi là ai, ngươi nói của ngươi là của ngươi sao? Bây giờ ta nói là của ta, Tiểu Mai đi, chúng ta đi về nhà." Cô gái váy xanh ngẩng đầu muốn đi.
Diệp Lăng ngẩn người: "Ngươi đừng đi, vật nhỏ này thật sự là của ta, sao ngươi có thể vô lý như vậy?"
"Ha, lúc nào ngươi thấy con gái nói lý chưa? Ta cho ngươi biết, vật nhỏ này là của bản tiểu thư rồi." Cô gái váy cười hì hì, rất đắc ý.