Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 392 - Chương 392: Bức Tranh Thần Kì

Chương 392: Bức tranh thần kì

Khuôn mặt Diệp Lăng đen lại, nhìn cô gái mặc váy xanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ngươi rốt cuộc đang đứng bên nào vậy, bây giờ tình hình trước mặt rất nghiêm trọng, ngươi thế mà còn gây chiến tranh nội bộ à?

“Cô không cảm thấy xấu hổ sao?”

Diệp Lăng nhún vai, cô gái mặc váy xanh ở phía đối diện nghiêm túc gật đầu: “Ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vị đại nhân kia nói cũng rất đúng, rất hợp ý ta, ta nhịn không được muốn tán thưởng hắn ta một phen.”

“Được rồi được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bắt hết lại đi, tướng quân đã nói, tình hình hiện tại rất nguy cấp, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.” Gã thủ lĩnh âm binh nhịn không được xua tay.

Cô gái mặc váy xanh kia nhìn Diệp Lăng một chút, Tiểu Mai cũng rất khẩn trương, mặc dù thực lực của đám người kia không mạnh, nhưng một khi xảy ra chiến đấu, những cường giả trấn giữ sẽ nhanh chóng đi đến đây.

“Làm sao đây?” Cô gái mặc váy xanh có chút khẩn trương, cô ta đã ở Địa Phủ nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ trải qua tình thế như thế này.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, lắc đầu: “Còn có thể làm gì nữa, khoanh tay chịu trói thôi.”

Nói xong, Diệp Lăng rất tự giác đưa tay ra, gã âm binh ở phía đối diện dữ tợn cười, gật đầu, như vậy mới đúng chứ, đây mới gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Nhưng đúng vào lúc này, ngay khi bọn họ buông lỏng phòng bị, đột nhiên một đạo kiếm trắng như cực quang dùng tốc độ như sấm sét đánh ra, trong nháy mắt, tất cả âm binh đều đã bị bao phủ ở trong đó.

“Không ổn! Chạy mau, là cao thủ.” Gã thủ lĩnh âm binh lập tức kinh hãi, gã cảm nhận được một khí tức hủy diệt đang tới.

Tuy nhiên đã chậm, chỉ sau một khắc, kiếm quang kinh khủng kia đã hoàn toàn cắn nuốt tất cả bọn họ, ngay cả một cơ hội để giãy giụa đều không cho bọn họ.

Ahhh, cô gái váy xanh sửng sốt: “Ngươi... Ngươi thế mà lại mạnh như vậy?”

“Đứng ngẩn ra làm gì, còn không mau chạy đi, đứng ở chỗ này chờ chết à!”

Diệp Lăng nói xong, trực tiếp kéo tay của cô gái váy xanh, sải bước chạy đi, mà Tiểu Mai đang ở phía sau cũng lo lắng chạy theo, cắn chặt hàm răng.

“Tên phóng đãng này, thế mà lại quan tâm tiểu thư, chẳng lẽ bộ dạng của mình rất xấu sao, thật không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả!” Tiểu Mai vừa chạy vừa oán giận.

Mà lúc này, những trọng binh đang tuần tra ở trong thành đều sững sờ, cảm nhận được một cỗ linh lực đáng sợ đang bạo phát ra từ một góc trong tòa thành, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến.

“Mau! Có địch nhân, mau đi bắt bọn chúng lại.”

Tại Địa phủ, một chút sóng linh lực nhỏ cũng sẽ bị phát hiện, đây là cảm giác nhạy bén của âm hồn, cho nên Diệp Lăng mới nhanh chóng đưa cô gái váy xanh rời khỏi hiện trường.

Chỉ mấy phút sau, hàng ngàn âm binh đã tụ tập đến nơi này, dẫn đầu là một gã âm binh cường đại có tu vi Kim Đan Sơ Kỳ.

“Nhanh, lục soát từng nhà, không được bỏ sót một chỗ nào hết, nhanh lên một chút!”

Dứt lời, các âm binh đều điên cuồng di chuyển, cây thương dài trong tay lóe lên hàn quang.

Những âm hồn ở trong thành thấy vậy đều kinh hãi vỡ mật, mẹ nó, lão tử đều đã trốn đến đại bản doanh của ngươi, thế mà vẫn không an toàn, đúng là nuôi chó mà.

Ba người Diệp Lăng vội vàng đào tẩu, cảm nhận được ở phía sau đang có vô số âm binh đang lục soát, cô gái mặc váy xanh cắn răng: “Nhanh, trốn vào căn nhà bị phá vỡ này.”

Nói xong, bọn họ liền quẹo vào một căn nhà ngói đỏ bị phá vỡ, chỗ này rất lụp xụp, cũng không biết đã bao lâu không có âm hồn đến ở rồi.

Ngay khi ba người vừa bước vào căn nhà, vô số bước chân lập tức vang lên, mắt thấy ba người sắp bị phát hiện, Diệp Lăng hạ quyết tâm, đã chuẩn bị đánh ra ngoài.

Nhưng đúng vào lúc đó, cô gái mặc váy xanh đột nhiên lấy từ trong ngực ra một bức họa, mở bức họa ra, bên trong rất trắng, ngay cả một chữ cũng không có.

“Nhanh, đi vào!” Cô gái mặc váy xanh kéo lấy tay Diệp Lăng, nhảy vào trong bức họa, sau đó biến mất.

Mà Tiểu Mai và Tiểu Bạch cũng bị một luồng ánh sáng bao lấy, trực tiếp nhảy vào, ngay khi mọi người vừa biến mất, bức họa liền dựng đứng lên, treo trên tường.

Trên bức họa trắng tinh, lặng lẽ xuất hiện thân ảnh nhóm ba người Diệp Lăng, trông rất sống động, đang đứng ở trong bức họa.

Diệp Lăng và cô gái mặc váy xanh đang nắm tay nhau, Tiểu Bạch đang ngồi xổm trên vai hắn, mà Tiểu Mai thì lại đang mỉm cười đứng bên cạnh cô gái mặc váy xanh, bọn họ đang nhìn về phương xa, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện ánh mắt của bọn họ có chút lo lắng hoảng hốt.

Ngay khi bức họa vừa treo lên tường, một đám âm binh liền tiến vào căn nhà cũ nát này.

Đám âm binh nhìn xung quanh một lát, ngay khi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy bức họa trên tường kia, một gã âm binh hơi nghi hoặc nối: “Nơi này đã rất lâu rồi không có âm hồn vào ở, sao đột nhiên lại có một bức hoạ ở đây?”

“Ngươi nhìn cái lông gà a, còn không mau đi, lát nữa nếu bị thủ lĩnh thấy được, cẩn thận tấm da quỷ của ngươi a!” Một gã âm binh đứng bên cạnh vỗ vào người gã âm binh đang ngẩn người kia, nói.

Gã âm binh đang nhìn bức họa kia vội vàng thanh tỉnh lại, vỗ đầu một cái: “Ngươi xem ta, cũng chỉ là một bức họa mà thôi, sao lại khiến đầu óc của ta trở nên hồ đồ như vậy chứ.”

“Các huynh đệ, nắm chặt thời gian đi tìm họ đi, bọn họ nhất định chưa đi được bao xa đâu, nhanh!” Một đám âm binh vội vàng đuổi theo.

Chờ đến khi âm binh đã rời đi, mấy người trong bức họa đều thở ra một hơi dài, giống như TV ở dương gian, nếu như bị người khác thấy được, sợ rằng sẽ rất choáng váng.

Mẹ nó từ lúc nào mà người trong tranh cũng có thể động đậy được vậy, đây là kiệt tác của vị đại sư nào thế?

Hưu, mấy bóng người lặng lẽ xuất hiện ở trong nhà, cô gái váy xanh cất bức họa đi, mà Diệp Lăng thì lại nở một nụ cười quái dị nhìn cô gái váy xanh.

“Hắc hắc, đúng là không nghĩ đến a, đường đường là công chúa nhỏ của Sâm La Vương, thế mà lại trốn dưới mắt kẻ địch, chậc chậc, đúng là bội phục.”

Nụ cười quái dị của Diệp Lăng khiến sắc mặt của Tiểu Mai lập tức thay đổi, cô ta đứng chặn trước cô gái váy xanh, gương mặt đề phòng.

“Ha hả, ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Là quỷ sao? Con người của ngươi cũng thật kì lạ.” Cô gái váy xanh xấu hổ cười, sau đó ánh mắt dường như lóe lên một tia sáng.

Diệp Lăng nhìn cô gái váy xanh, cười lắc đầu: “Được rồi, còn giả vờ cái gì nữa, bức họa mà cô cầm trong tay chẳng phải là Sâm La Đồ sao, là vật chí bảo của cha cô.”

“Bức họa này ở trên tay cô, đã nói lên việc cô rất thân thiết với Sâm La Vương, còn giả vờ cái gì nữa, ta nói có đúng không tiểu công chúa?”

Sâm La Đồ, là vật chí bảo của Diêm Vương Sâm La, trừ phi ông ta chết, bức họa này mới có khả năng rơi vào trong tay người khác.

Nhưng cô gái váy xanh đang đứng trước mặt hắn lại sợ hãi âm binh như vậy, vậy cho thấy cô ta không phải là người phản tộc, hơn nữa cô ta còn mang theo Sâm La Đồ, liền bại lộ thân phận của cô ta ra ngoài.

“Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai, sao ngươi lại biết Sâm La Đồ của cha ta!”

Cô gái váy xanh kia không khỏi lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng cũng xua tay: “Được rồi, nếu ta có tâm bất chính thì đã sớm làm thịt cô rồi, ta hỏi cô, hiện tại cha của cô thế nào rồi?”

Cô gái váy xanh còn chưa lên tiếng thì Tiểu Mai đã đứng trước mặt Diệp Lăng, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

“Làm sao bọn ta có thể tin tưởng được ngươi không có ý xấu chứ?”

Bình Luận (0)
Comment