Nhìn dáng vẻ trung tâm hộ chủ của Tiểu Mai, Diệp Lăng không khỏi nở nụ cười.
“Tôi nói này, hai người các cô là thông minh thật hay là đang giả ngốc đấy?”
“Thực lực của hai cô, một người là cảnh giới Tiên Thiên, người còn lại cũng chỉ đến Trúc Cơ sơ kỳ, nếu ta muốn giết hai người thì đã sớm bóp chết hai người rồi.”
“Được rồi, ta cũng là vì chuyện Địa Phủ bạo loạn nên mới đến đây, Sâm La Vương không sao chứ?”
Diệp Lăng khoát tay, chỉ bằng thực lực của hai người bọn họ, nếu hắn thật sự có mưu đồ gây rối thì đã sớm làm thịt họ rồi, sao phải nói nhảm nhiều lời như vậy.
Tiểu Mai nhìn Diệp Lăng, sau đó lại nhìn về phía tiểu thư đang ở phía sau, gật đầu: “Tiểu thư, ta nghĩ hắn nói rất đúng, tin tưởng hắn chắc là không có vấn đề gì đâu.”
“Ta là Tiểu Thanh, hiện tại cha ta đang ở bên ngoài chữa thương, ông ấy bảo ta ở chỗ này chờ ông ấy, ông ấy nói nơi này là nơi an toàn nhất.”
Tiểu Thanh, cũng chính là cô gái mặc váy xanh, vông chúa của Sâm La Vương nói, nhắc tới cha của mình, sắc mặt cô ta liền ảm đạm xuống, cha cô ta bị thương rất nghiêm trọng, cũng không biết hiện tại ra sao rồi.
“Được, cha của cô cũng không tệ lắm, biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cha của cô không có việc gì là được, chúng ta đến nơi ở của cô trước, để ta nghĩ cách làm sao kéo cái tên khốn kiếp kia ra ngoài.”
Diệp Lăng nói xong, Tiểu Thanh liền gật đầu, ba người lặng lẽ đi ra ngoài, sau đó hòa vào bên trong đoàn người, lặng lẽ đi đến một ngôi nhà ở trong một góc tòa thành.
Ngôi nhà này rất bình thường, chính là nơi ở của những nguời thường, Diệp Lăng gật đầu, xem ra lão hồ ly Sâm La Vương này đã sớm giữ lại đường lui ở đây.
Sau khi đi vào nhà, Diệp Lăng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Ai ta nói, cô đường đường Công chúa, thế mà lại ở trong một ngôi nhà đổ nát lụp xụp này, cô không cảm thấy ủy khuất sao?”
“Ủy khuất cái gì, đều giống nhau cả thôi, ngươi cho rằng ta giống với những tiểu thư giàu có ở nhân gian kia à, tỷu không nổi một chút ủy khuất, ta cho ngươi biết, bản tiểu thư ta rất cứng cỏi đó.”
Nghe thấy Tiểu Thanh nói vậy, Diệp Lăng gật đầu nở nụ cười, xem ra cách dạy dỗ của tên Sâm La Vương này cũng không tệ lắm, chỉ là tính cách của cô gái nhỏ này có hơi kì quái, nếu không tuyệt đối sẽ là một cô gái tốt a.
“Đúng rồi, ta nghe nói cường giả thần bí đả thương mười vị Diêm Vương kia đã rời khỏi Địa Phủ? Vậy tại sao mấy vị Diêm Vương lại không thừa cơ hội này mà phản công?”
Diệp Lăng hơi nghi hoặc, theo đạo lý mà nói, hiện tại hẳn là thời điểm rất dễ tiến công a, Boss tạo phản đã đi mất, thì những con cá thôi tôm hư kia sao có thể là đối thủ của mười vị Diêm Vương.
Phải biết rằng, mười vị Diêm Vương kia đều là người có cấp bậc Kim Tiên, nếu không thì sao có thể trợ giúp Thiên Đình vĩnh viễn trấn giữ ở Địa Phủ, sao có thể uy hiếp nhiều cường giả đến như vậy.
“Cái gì a, ta nghe cha nói, tên ghê tởm kia đã để lại một phân thân ở nơi này, phân thân của hắn ta cũng rất cường đại, thậm chí mấy vị Diêm Vương bá bá đều không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Cho nên nhóm người của cha đều đã đi ra ngoài hành động, sau đó tìm cơ hội, xem có thể mở ra cấm chế hay không, mời cường giả của Thiên Đình đến hóa giải kiếp nạn này.”
Diệp Lăng sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức âm trầm xuống, mẹ nó, xem ra tin tức của Vân gia không chính xác a, xuýt chút lừa tiểu gia rồi.
May mà hắn không có hành động lỗ mãng, trực tiếp đánh tới đại bản doanh của Sâm La Thành, tìm tên chăn ngựa chó má kia tính sổ, nếu không thì đã tự chui đầu vào lưới rồi.
“Được rồi, vậy chúng ta cứ đợi ở đây trước, tìm cơ hội xem có thể bắt được tên chăn ngựa có thực lực bình thường kia không, nếu như không có hy vọng, thì sẽ chờ mấy vị Diêm Vương quay lại, một khi bọn họ tiến công, chúng ta liền tới nội ứng ngoại hợp.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, lúc này cũng chỉ có thể làm như thế, không có biện pháp a, trong thành cường giả như mây, cho dù Diệp Lăng có mạnh đến mấy, thì bọn họ vẫn có thể dựa vào nhân số mà đè chết hắn.
Tiểu Thanh gật đầu: “Vậy cứ ở lại đây trước vậy, ta cho ngươi biết a, đừng có mà đánh chủ ý lên người Mai tỷ, Mai tỷ là người tốt, nếu để ta biết ngươi có mưu đồ quấy rồi tỷ ấy, ta sẽ cắt ngươi!”
“Nghĩ cái gì vậy, hắc hắc, ta có thể có mưu đồ gây rối với cô không?” Diệp Lăng xoa tay.
Tiểu Thanh lập tức sững sờ, nhớ lại một màn bị Diệp Lăng đánh kia, lập tức nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi là tên khốn kiếp! Đợi cha ta trở về, ta nhất định sẽ bảo ông ấy làm thịt ngươi, vứt ngươi xuống chảo dầu chiên như bánh tiêu, để ngươi lăn tròn quằn quại!”
Diệp Lăng cười hắc hắc: “Hắc hắc, cô gái nhỏ, chọc tới tiểu gia ta, không cần đợi cha cô trở về, có tin bây giờ ta sẽ xử lí cô không!”
“Nha! Hỗn đản, cút cho ta!” Tiểu Thanh rống to, xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Lăng cười ha ha, nhìn Tiểu Bạch đang đứng trên bả vai: “Chậc chậc, cô gái nhỏ này thật thú vị, ngươi nói xem có đúng không.”
“Thú vị cái rắm, dáng vẻ xấu chết được, toàn thân không có một cọng lông, bản vương sẽ không có bất kì tình cảm gì đối với loại người quái dị này, quá lãng phí!”
Thế giới quan của Tiểu Bạch vốn không giống với con người, Diệp Lăng vỗ ót: “Ta phát hiện đầu của yêu tộc các ngươi đúng là bị cửa kẹp rồi, bị đè ép đến mức biến thành một sinh vật có lông, thú vị cái rắm ấy, vừa sờ một cái liền dính đầy lông.”
“Cắt, ngươi chớ xía vào, chuyện này không liên quan đến ngươi, bản vương thích là được rồi.” Tiểu Bạch hùng dũng hiên ngang nói.
Diệp Lăng lắc đầu, tên đáng chết này, tốt cái rắm a, ngay cả hắn cũng hận không thể nhổ hết lông trên người nó ra.
“Uy uy, tên chết tiệt kia, ăn cơm!” Tiểu Thanh bất mãn rống.
Diệp Lăng sửng sốt: “Ai, không đúng, người ở Âm Phủ cũng ăn cơm? Mẹ kiếp, không phải là ăn cây nến sao?”
“Ăn cái đầu quỷ của ngươi đó, bọn họ đều là quỷ hồn đến từ nhân gian, họ sao có thể bỏ đi thói quen của mình được, hơn nữa, tại sao Âm Phủ lại không thể có cơm?”
Tiểu Thanh đứng chống nạnh trước cửa, Diệp Lăng vỗ ót, được rồi, các người thắng.
Lúc đến phòng bếp con mắt Diệp Lăng lập tức trợn tròn lên, ai nha nha, mẹ nó, đúng là có một bữa cơm tối thật sự a, thịt và rau xanh, thứ cần có đều có đủ a.
“Không tệ không tệ, thịt này là thịt gì vậy? Thơm như vậy.” Diệp Lăng rất hài lòng, gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng.
Tiểu Thanh kiêu ngạo nói: “Ta cho ngươi biết, đây chính là thịt cóc rữa, ở Âm Phủ có giá rất đắt, ngon chứ?”
Diệp Lăng sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, chạy vài bước ra bên ngoài, sau đó bên ngoài liền truyền đến tiếng oa oa nôn mửa.
Mẹ kiếp, đây là cái quỷ gì a, mẹ nó thế mà là thịt cóc rữa, ai nha, ngẫm lại cả người Diệp Lăng liền run lên.
Thật đáng sợ, quá đen tối.
Đợi đến lúc Diệp Lăng quay đầu lại, thế mà lại nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngồi ở trên bàn ăn ăn một cách vui vẻ, hai cô gái còn lại cũng bắt đầu ăn, hơn nữa còn ăn rất ngon lành.
Dạ dày của Diệp Lăng lại cuồn cuộn lên, sắc mặt lập tức thay đổi, oa oa ói ra.
Buổi tối, ánh trăng khuyết lạnh như băng đang treo ở giữa không trung, sắc mặt Diệp Lăng tái nhợt, giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, vẻ mặt không có một chút sinh khí.
“Hỗn đản, đúng là tỷu tội mà, tiểu gia ta muốn tuyệt thực!”
Diệp Lăng nghiêm túc kháng nghị nói, đột nhiên ánh mắt hắn liếc nhìn một cái, nhìn thấy một bóng người đang ngồi đờ ra ở trong sân.
“Ừ? Đó không phải là Tiểu Thanh sao, nha đầu Tiểu Mai kia làm sao vậy?”
Diệp Lăng đi ra ngoài, lại bất ngờ bị một cánh tay kéo lại.
“Cô làm cái gì a!” Diệp Lăng xoa cánh tay, nha đầu kia điên rồi, sao lại phản ứng lớn như thế chứ.