Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 394 - Chương 394: Ta Phải Tố Cáo Ngươi Tội Phỉ Báng!

Chương 394: Ta phải tố cáo ngươi tội phỉ báng!

Diệp Lăng không khỏi phiền muộn nhìn Tiểu Thanh đang đứng bên cạnh, nha đầu kia, cô kéo ta làm gì.

Không phải chỉ là đến xem Tiểu Mai tại sao lại đờ ra thôi sao, cô kích động như vậy làm gì, sợ ta sẽ ăn cô ta à.

“Cô điên rồi? Cô kéo ta làm cái gì a.” Diệp Lăng buồn bực nói.

Mà Tiểu Thanh đang đứng bên cạnh cũng lắc đầu: “Lúc này Mai tỷ tỷ không thích có người đến quấy rối tỷ ấy, đã nghìn năm, tỷ ấy đã quen với việc mỗi tối đều ra trước sân ngồi đờ ra, yên lặng nhìn bầu trời.”

Diệp Lăng ngẩn người: “Có phải cô ta bị bệnh rồi không?”

Nếu không, tại sao một cô gái một cô gái lại ngồi nhìn bầu trời đêm một ngàn năm chứ, lẽ nào cô ta là một nhà thiên văn học vĩ đại nghìn năm?

“Ngươi mới có bệnh, Mai tỷ tỷ đang đau khổ vì tình, ngươi không biết thì đừng nói mò, nếu không ta sẽ đánh ngươi.” Tiểu Thanh huơ nắm tay nói.

Mi mắt Diệp Lăng lập tức trừng to: “Trời ơi, tên cô là Tiểu Thanh, chẳng lẽ Tiểu Mai kia là Bạch Tố Trinh ư? Đang tưởng niệm Pháp Hải à? Ha ha.”

“Cút đi, ngươi mới là Xà Tinh đấy, ta tên là Thanh Y, chỉ có những người thân cận với ta nhất mới có thể gọi là Tiểu Thanh thôi.”

Tiểu Thanh cũng chính là Thanh Y đánh một cú lên vai Diệp Lăng, đen mặt nói, lời này vừa nói ra, Diệp Lăng có chút ngẩn người, ai khỏi phải nói, lão già Sâm La Vương kia , tuy rằng không có học thức nhưng đặt tên cũng không tệ lắm.

“Thanh Y Thanh Y, thật dễ nghe, có khuôn mặt hoa không?” Diệp Lăng cười hắc hắc, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Thanh Y âm trầm xuống, Diệp Lăng lập tức nghiêm túc trở lại.

“Cái kia, chúng ta trò chuyện nghiêm túc nào, Mai tỷ tỷ kia của cô xảy ra chuyện gì vậy, là ai đã tổn thương cô ta, sao lại khổ sở vì tình đến tận nghìn năm vậy?”

Diệp Lăng bát quái hỏi, phụ nữ a, bình thường sau khi mất đi tình cảm, mặc dù sẽ phải tỷu đựng đau khổ lớn trong thời gian ngắn, nhưng theo thời gian vết thương sẽ từ từ lành lại.

Nhưng một kẻ có thể khiến cô ta tổn thương nghìn năm, vậy đó tuyệt đối là nỗi đau khổ khiến người ta khắc sâu trong lòng a.

“Đó là ngàn năm trước, khi ta đang dạo chơi ở trên đường thì gặp được Mai tỷ tỷ, một mình tỷ ấy lẻ loi hiu quạnh, hơn nữa thần sắc rất cô đơn, như một cái xác không hồn, hầu như đánh mất cả linh hồn.”

“Kết quả đúng lúc ấy có một tên khốn nạn muốn ức hiếp tỷ ấy, ta đây liền ra tay trượng nghĩa cứu tỷ ấy, ta thấy tỷ ấy không có nơi nào để đi, cũng không có ý muốn đầu thai, cho nên ta liền giữ tỷ ấy lại trong phủ làm nha hoàn.”

“Nhưng tình cảm của hai bọn ta vẫn rất tốt, mặc dù là nha hoàn và tiểu thư, nhưng tình lại như tỷ muội.”

“Mãi cho đến trăm năm sau, tỷ ấy mới nói thật với ta, ai nha ngươi không thể nghĩ đến đâu, sao lại có loại người nhà như vậy, chỉ vì người ta có thân phận thấp kém mà nhẫn tâm chia rẽ uyên ương.”

“Kết quả Mai tỷ tỷ trong lúc nghĩ không thông đã tự vẫn, nhưng sau khi tỷ ấy tự vẫn lại cảm thấy có lỗi với ngời nhà, nhưng sau lại nghe người khác nói, không bao lâu sau người tình của tỷ ấy cũng đã tự sát.”

“Kết quả, hai đả kích lớn khiến tỷ ấy hoàn toàn ngã gục xuống, cả ngày phiền muộn thất hồn lạc phách, hầu như mỗi ngày đều muốn tìm cái chết, hóa giải nỗi hổ thẹn đối với người tình và người nhà của tỷ ấy.”

“Rốt cuộc thời gian cũng lau sạch miệng vết thương của tỷ ấy, nhưng lại khiến tỷ ấy dưỡng thành thói quen mỗi buổi tối một mình ra sân ngồi, nhìn bầu trời, tự mình sám hối.”

“Mai tỷ tỷ nói cho ta biết, nếu như tỷ ấy không ngốc, không tự sát, nếu còn sống tỷ ấy rất có khả năng sẽ tu luyện đến cảnh giới rất cao, có thể thành toàn cho tỷ ấy và người kia, nhưng một phút nông nổi khiến cho tỷ ấy rơi vào nỗi tự trách sâu thẳm của chính mình.”

“Khiến người nhà tỷ thương tổn, cũng hại đến tình lang, tỷ ấy không cách nào tha thứ cho bản thân mình, cho đến hiện tại vẫn không muốn đầu thai, cha ta đã cho tỷ ấy rất nhiều cơ hội, nhưng tỷ ấy không muốn làm người nữa.”

“Nhưng mà Diệp Lăng à, theo ta thấy, tên tình lang kia cũng chỉ là một tên đàn ông không có trứng, phụ nữ mà, không cho họ đủ cảm giác an toàn và hạnh phúc, một mực khiến phụ nữ phải nỗ lực, chuyện này hợp thực tế sao?”

“Thật sự cho rằng chỉ cần một cây kẹo que liền có thể khiến phụ nữ một lòng đi theo hắn lăn lộn xã hội à?”

Thanh Y đang cảm thấy bất bình cho Tiểu Mai, một người đàn ông không có một chút trách nhiệm, sao có thể khiến nhà gái yên tâm mà giao con gái cho hắn ta?

Diệp Lăng cũng gật đầu cảm thán, đúng vậy, một người đàn ông phải thực tế một chút, chuyện tình của công chúa và người nông dân không tồn tại trong hiện thực, hắn rất hiểu suy nghĩ của người nhà Tiểu Mai.

Đổi lại là hắn, hắn cũng không đồng ý để con gái của mình phải theo một kẻ nghèo túng sống hết đời.

Không phải bởi vì vấn đề tiền nong, Diệp Lăng có rất nhiều tiền, mà là vì trách nhiệm của một người đàn ông, một ngời đàn ông sống nửa đời trong nghèo túng, đó tuyệt đối không phải do vận khí, mà là do trách nhiệm và năng lực.

“Đúng không, ngươi cũng hiểu mà, ta thấy việc này nên trách người đàn ông kia, khiến Mai tỷ tỷ khó chịu nhiều năm như vậy, hơn nữa trong lòng vẫn luôn không thoải mái.”

Thanh Y cuối cùng cũng tìm được một điểm chung với Diệp Lăng liền vội vàng gật đầu, thật không dễ dàng a, có thể tìm ra được một người có chung quan niệm, thật sự không dễ dàng.

“Nhưng mà, sao ta lại cảm thấy câu chuyện mà cô kể nghe quen tai thế nhỉ.” Diệp Lăng gật đầu lẩm bẩm nói.

Đột nhiên, mi mắt hắn trừng to, trong con ngươi phát ra ánh sáng kinh người khiến Thanh Y ở phía đối diện hoảng sợ, hai cánh tay vội vàng chắn trước lồng ngực mình.

“Mẹ nó, ngươi muốn làm cái gì, ta nói cho ngươi biết a, người đẹp biết võ, không ai ngăn nổi, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ tới việc xâm phạm ta, nếu không ta sẽ xiên ngang nhị đệ của ngươi!”

Thanh Y khẩn trương, nhìn tên hỗn đản trước mắt này đi, hai mắt đều bốc lên ánh lửa rồi, nếu nói hắn không có mưu đồ gây rối, ông trời cũng không tin a.

“Cút đi, cô mắc chứng ảo tưởng bị hãm hại à! Cô, ta hỏi cô, Tiểu Mai họ gì!”

Diệp Lăng rất khẩn trương, hắn cảm thấy, có một nhân vật mấu chốt đang đứng trước mặt mình.

“Họ Vân, xảy ra chuyện gì, họ của tỷ ấy có liên quan gì đến ngươi, ngươi họ Diệp, năm trăm năm trước cũng không có liên quan chút nào a.” Thanh Y bĩu môi.

Diệp Lăng ngẩn người: “Mẹ kiếp! Cô ta chính là người phụ nữ của tên chăn ngựa khốn kiếp kia, trời ạ, thì ra nhân vật truyền kỳ đang ở trước mắt a, đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, cuối cùng lại tìm được không phí chút sức nào!”

“Ta hỏi lại cô, tình lang của Tiểu Mai có phải là một gã chăn ngựa không? Hơn nữa còn là người của Vân gia?” Diệp Lăng vô cùng khẩn trương.

Thanh Y ngẩn người: “Sao chuyện gì ngươi cũng biết vậy, nói, ngươi rốt cuộc là ai, có phải là gian tế hay không!”

“Gian tế cái đầu cô, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ha ha, tôi cho cô biết, lần này Địa Phủ được cứu rồi!” Diệp Lăng lập tức kích động.

Ở trong não của hắn, lập tức xuất hiện một biện pháp có thể hóa giải trận bạo loạn lần này của Địa Phủ, mà nhân vật then chốt, hắc hắc, chính là Tiểu Mai.

“Ngươi đùa gì thế, biết được một tên người hầu nuôi ngựa liền có thể cứu được Địa Phủ? Ta còn biết được Ngọc Hoàng Đại Đế đây, cũng không thấy ta có thể thống trị được thiên hạ a.”

Thanh Y bĩu môi, lời nói của tên Diệp Lăng này không có chút đạo lí nào cả, chỉ cần biết một tên chăn ngựa liền có thể cứu được Địa Phủ a, đùa gì thế.

Diệp Lăng hít sâu một hơi: “Cô có biết cường giả thần bí đánh chết mười vị Diêm vương kia là ai không?”

“Ai vậy?” Thanh Y cũng ngẩn người, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì đó?

Diệp Lăng lặng lẽ chỉ vào Tiểu Mai, sắc mặt Thanh Y lập tức thay đổi, hoảng hốt lo sợ: “Tên khốn kiếp nhà ngươi đừng ngậm máu phun người, sao có thể là Mai tỷ được chứ, mỗi ngày ta đều ở một chỗ với tỷ ấy, ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn nói bậy nữa ta sẽ kiện ngươi tội phỉ báng!”

Bình Luận (0)
Comment