Nghe người Thanh Y nói như vậy, Diệp Lăng cũng phát mộng rồi, hai mắt tròn xoe, mặt đầy ngạc nhiên, không biết nên nói gì.
"Thanh Y đại tiểu thư, cô là heo à? Tai nào của cô nghe ta nói là do Mai tỷ làm?"
Diệp Lăng hít sâu một hơi, hiện giờ hắn có xúc động muốn bổ đầu của Thanh Y ra xem thử bên trong chứa cái gì, chẳng lẽ bên trong thật sự chứa nước sao? Không động não thì sẽ không sao, vừa động não là mọi thứ đều loạn như tương.
Hắn thật sự rất muốn hỏi Sâm La Vương một chút, đây có phải là con gái nuôi hắn nhặt được từ bên ngoài về không, với chỉ số IQ của Thanh Y thì theo định luật di truyến làm hắn thật sự rất lo lắng.
"Tôi chính là thấy anh chỉ Mai Tỷ, nếu không phải Mai tỷ vậy thì chỉ cái gì, làm tôi lo muốn chết. Tôi còn nghĩ là anh hoài nghi Mai tỷ, nếu thật sự anh hoài nghi Mai tỷ thì tôi cũng phải xem xét lại trí thông minh của anh!"
Thanh Y khinh bỉ nhìn Diệp Lăng, Diệp Lăng ngây người! Con mẹ nó, chuyện không phải như thế này, rõ ràng phải là hắn khinh bỉ cô mới đúng chúng, sao lại ngược thành như bây giờ?
"Cô bị ngốc hả? Tôi nói là người mời cường giả thần bí kia chính là tình nhân của Mai tỷ. ... ah... tình nhân là tình lang đó! Người đó chính là tên nuôi ngựa."
Diệp Lăng hận rèn sắt không thành thép, chán nản nhìn Thanh Y, trong mắt tràn đầy ý khinh bỉ, nhất định phải hồi báo đủ ánh mắt khinh bỉ của nàng, còn phải lấy thêm chút lợi tức. Khinh bỉ, khinh bỉ!
"Hả! Tôi cứ nghĩ anh đang nói Mai tỷ, thì ra là một tên nuôi ngựa, khoan, ý anh vừa mới nói là..." - Thanh Y ngơ ngác, phải mất mấy giây mới phản ứng lại, vẻ mặt khiếp sợ giống như nghe được tin ngày mai là tận thế vậy.
Diệp Lăng gật đầu nói: "Đúng vậy! Đúng như cô nghĩ, không cần phải nghi ngờ lời ta nói bởi vì chính ta cầm Phù Lục của Vân gia rồi mới đi Địa phủ, cho nên những gì cô vừa suy đoán là chính xác."
"Oa! Không ngờ là như vậy! Đây chính là một màn phản kích vả mặt hoàn hảo nha, thật sự là không nên xem thường người hèn kém, ai..."
Diệp Lăng ngẩn người, ai lại như nha đầu này chứ, sao ta có cảm giác như cô đang sùng bái hắn vậy, phải biết rằng hắn là tên hỗn đản mời người tới đánh cha của cô đến mức không thể tự lo sinh hoạt cá nhân được đó.
"Chỉ là hắn quật khởi hơi muộn, giờ lại còn đánh cha ta bị thương, làm cho địa phủ đại loạn thật là sống đã không tốt, chết cũng không chịu an ổn lại đi làm một tên hổn đản mà."
Cô nàng nói chuyện xoay chuyển liên tục, Diêp Lăng cũng đầy đầu mê mang không cách nào theo kịp. Nữ nhân thật sự biến hoá quá nhanh, với tốc độ biến hoá này thì hắn hoàn toàn cam bái hạ phong. Đây quả thực là so với tắc kè đổi màu còn muốn nhanh hơn.
"Diệp Lăng, tôi cũng phải nói rõ với anh, tên hỗn đản đó có là gì với Mai tỷ thì cũng không quan hệ gì, hắn là hắn, Mai tỷ là Mai tỷ, anh không nên gộp hai người lại một chỗ!"
Thanh Y bộ dáng đề phòng nhìn Diệp Lăng, sợ Diệp Lăng gắn chuyện này lên người Mai tỷ. Diệp Lăng nghe xong thì cũng chỉ biết lắc đầu, hắn nhận ra rằng cô nàng này không hề có chút tâm lý của người bị hại a, thật là được Sâm La Vương nuông chiều quá mức, đầu óc hoàn toàn không được sử dụng.
"Nghĩ cái gì vậy, ý của tôi là muốn tìm một biện pháp, nhanh chóng giải quyết ổn thỏa toàn bộ sự việc, nếu được thì cũng gỡ đi vướng mắc tình cảm ngàn năm của Mai tỷ và người chăn ngựa luôn càng tốt."
Diệp Lăng nói xong thì để Thanh Y gọi Tiểu Mai qua bên này, mà Tiểu Mai tự dưng bị quấy rầy cũng có chút không tình nguyện, hai mày nhíu lại.
"Diệp công tử, không biết người gọi tôi đến có chuyện gì?" Một chuyện đã làm ngàn năm rồi thành thói quen, tự nhiên bị người cắt ngang, Tiểu Mai tự nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Lăng lộ vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Mai, tôi nói với cô một chuyện, nhưng mà cô không được kích động."
Tiểu Mai sửng sốt, sau đó nở nụ cười mỉm đáp: "Diệp công tử nói gì vậy, tôi đã đến Địa phủ này bao nhiêu năm chưa bao giờ kích động một lần, người cứ thoải mái nói đi!"
"Tôi thấy là cô cứ chuẩn bị tâm lý trước đi, chuyện này khá nhạy cảm. Thanh Y cô thấy sao?" - Diệp Lăng nhìn Thanh Y.
Thanh Y gương mặt nghiêm trang nói: "Đúng đó Mai Tỷ! Lời tên gia hoả này nói rất là đáng tin, có chuyện tỷ không biết, cái tên phái người đánh bị thương cha ta, giờ lại khống chế hơn phân nửa Địa Phủ chính là tình lang của tỷ, là cái tên chăn ngựa kia đó!"
"Ta nói tỷ biết, tỷ nhất định phải làm xong chuẩn bị tâm lý, ta thật sự lo lắng ngươi bị xúc động quá mức! Thật đó!"
Thanh Y cảm thán nói một tràng, Diệp Lăng đứng một bên hoàn toàn gục ngã, giờ hắn đã rõ ràng nha đầu này không phải ngốc bình thường a, hoàn toàn không có tâm nhãn.
Đã nói để cho người ta chuẩn bị tâm lý xong mới nói, kết quả là nói huỵch ra hết rồi, còn chuẩn bị tâm lý cái gì nữa?
"Cái gì?! Tiểu thư vừa mới nói cái gì? Người sai người đả thương lão gia, thật sự là A Ngưu sao?"
Tiểu Mai sững sờ, nhất thời xúc động vô cùng, hai tay chộp lấy bả vai của Thanh Y, bàn tay dùng sức mạnh đến mức đầu ngón tay trắng bệch ra.
"A! Mai tỷ, tỷ làm đau ta, là tên này nói. Hắn nói là kẻ phái người đánh phụ thân bị thương, lại còn khống chế phân nửa Địa Phủ chính là tình lang của tỷ."
Thanh Y giãy dụa la lên. Tiểu Mai có tu vi Trúc cơ sơ kỳ, dưới tình huống xúc động dùng sức hơi mạnh một chút, làm cho Thanh Y đau quá phải hét lên.
"Xin lỗi tiểu thư... xin lỗi! Tôi không... không cố ý!" Tiểu Mai vội vàng thả Thanh Y ra, nói năng lộn xộn.
Diệp Lăng khoát khoát tay nói: "Không có việc gì, Thanh Y cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, tự nhiên là không trách cô. Chỉ là cô thực sự không biết đầu lĩnh tất cả những chuyện kia chính là A Ngưu sao?"
Nghe được tên này, Diệp Lăng không khỏi cảm thán, mẹ nó chứ, thật không hổ là tên nuôi ngựa mà, lại còn tự nhận là A Ngưu, sao không nhận là A Mã luôn đi.
"Không biết! Tôi thực không biết, nhưng mà làm sao có thể như vậy được, anh ấy cũng không thể làm ra chuyện khủng bố như thế này."
Nói được mấy lời, Tiểu Mai ngồi xổm luôn xuống đất, tâm lý xúc động quá độ lại thêm bi thương, lại một ngàn năm nữa sao? nàng lại nhớ đến bi thương, thống khổ lúc hai người bị tách ra.
Loại đau khổ này như dao cứa vào xương cảu nàng, làm cho nàng có ý nghĩ muốn tự vẫn, nhưng tại sao? Tại sao bây giờ người làm cho Địa Phủ đại loạn, làm cho âm hồn trôi nổi khắp nơi lại cũng là anh ấy?
"Không thể!?! A Ngưu hiền lành như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện này được !?!"
Tiểu Mai ôm đầu, vô cùng thống khổ, rõ ràng là không thể tiếp nhận sự thật này. Diệp Lăng hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai của nàng.
"Được rồi! Không cần phải như vậy! Kỳ thật hắn cũng có nỗi khổ của mình, ta hiểu hắn! Mặc dù hắn đã phạm vào tội lớn tày trời nhưng ta cũng có thể hiểu hắn, bởi vì ta cũng là một nam nhân.
"Sau khi cô chết, hắn liền tìm tới cửa, khi đó hắn đã có một sư phụ cường đại, cũng tự mình đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên rồi. Nghe được tin tức của cô thì hắn vô cùng đau buồn, cũng tự vẫn để thể hiện rõ ý chí tình yêu của minh!"
"Ban đầu hắn muốn cùng cô làm uyên ương nơi âm phủ. Tiếc là cô bị Sâm La Vương thu lưu, mà hắn thì không tìm được cô, tính tình đại biến, cuối cùng bị đánh xuống tầng địa ngục thứ mười bảy."
"Sau đó hắn biến mất, nghìn năm sau hắn mang theo một cường giả thần bí đánh ngược trở về. Toàn bộ những chuyện này đều chỉ vì yêu."
Diệp Lăng nói xong thì vỗ vỗ bờ vai của Tiểu Mai: "Tốt nhất cô nên bình tĩnh, suy nghĩ kỹ tiếp theo nên làm như thế nào, khuyên hắn thu tay lại, hay để hắn tiếp tục như vậy, rồi đến nương nhờ sống cùng hắn."
Nói xong, Diệp Lăng vỗ vỗ Thanh Y, ra hiệu cho tiểu nha đầu không tim không phổi này rời khỏi phòng.
Trong bóng đêm mịt mờ, Diệp Lăng đứng ở bên trong sân, cười khổ lắc đầu: "Hàng vạn hàng ngàn năm qua, ái tình là thứ làm người ta đau đớn nhất, cũng là thứ mà người ta trân quý khắc cốt ghi tâm không quên được."
"Tình cảm này khiến người thống khổ, thậm chí khiến người chết đi, lại cũng có thể khiến người trọn đời hạnh phúc. Nhưng mà có nhiều người chuyển phần ái tình trong lòng mình thành một ý nghĩa khác, tạo ra vô số thống khổ cho vô số người."
"Là nam nhân, ta hiểu hắn!"
Diệp Lăng mỉm cười, mà Thanh Y đứng một bên cũng yên lặng không nói gì, nhìn Tiểu Mai gục trên mặt đất ở trong phòng có chút không đành lòng.
"Diệp Lăng, anh nói xem Mai tỷ sẽ lựa chọn như thế nào? Có thể cùng với hắn tìm một nơi yên bình. Dù sao hiện tại hắn cũng là vương giả, là chúa tể nắm giữ hơn một nửa Địa Phủ đó!"