Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 396 - Chương 396: Một Đêm Bạc Đầu

Chương 396: Một đêm bạc đầu

Diệp Lăng cũng không có câu trả lời cho câu hỏi của Thanh Y. Hắn cũng hi vọng Tiểu Mai lựa chọn khuyên bảo A Ngưu quay đầu là bờ, chấm dứt cuộc bạo loạn này.

Chỉ là chuyện này không cách nào chắc chắn tuyệt đối được, không ai có thể dự đoán chính xác lựa chọn của những người đang yêu.

Diệp Lăng cũng đã suy nghĩ đến hướng tiêu cực nhất, nếu Tiểu Mai lựa chọn để cho A Ngưu tiếp tục làm bừa, đi tới sống cùng A Ngưu thì hắn nên làm gì đây? Thả nàng rời đi hay bắt nàng lại, dùng nàng uy hiếp tên nuôi ngựa A Ngưu.

"Diệp Lăng, ngươi đã có vợ rồi à?" Thanh Y nhìn lên thiên không, ánh mắt có chút mờ mịt, rồi nhẹ mỉm cười buông lỏng người ngồi phịch xuống nền đất.

Diệp Lăng cũng đặt mông ngồi bệt xuống đất, gật đầu thừa nhận, rồi quay đầu nhìn Tiểu Bạch ở trên vai đang gật gà gật gù, muốn đi ngủ thì không nhịn được cười trìu mến. Con vật nhỏ này thật sự là vô ưu vô lo.

"Cũng đúng thôi? Một người phong độ đẹp trai, ngọc thụ lâm phong như ta, đương nhiên là có rất nhiều nữ nhân vây quanh." Diệp Lăng tự hào nói.

Thanh Y gật gật đầu: "Ừm, điểm này ta thừa nhận, chỉ là ta cho rằng không phải là do phong độ của ngươi, mà là do cái miệng lưỡi trơn tru không biết xấu hổ kia lừa mất trái tim các cô gái."

"Mà ngươi cũng không phải là người chuyên nhất, nói, ngươi có mấy nữ nhân?" Thanh Y làm mặt hung dữ nói.

Diệp Lăng nhún vai: "Mấy người? Để ta tính xem nào, chắc chừng mười người."

Lời này vừa nói ra, mặt của Thanh Y đang ra vẻ dữ tợn uy hiếp biến thành kinh ngạc: "Diệp Lăng, cái tên đăng đồ tử nhà ngươi! Mười nữ nhân, ngươi là heo giống à, gặp ai ngươi cũng hốt hả."

"Không biết thì đừng phán lung tung được không, ai nói nhiều nữ nhân thì nhất định là heo giống chứ. Đây chỉ là quan điểm về tình yêu của ta khác với người khác, những người phàm tục kia không thể lý giải được ta mà thôi."

Diệp Lăng chính khí lẫm lẫm chém gió, đúng vậy, hắn chính là đang nói bừa, dùng mấy lời rắm chó này để lấp liếm cho sự hoa tâm của bản thân.

"Các cô ấy có xinh đẹp không?" Thanh Y lại hỏi. "So với ta thì ai xinh đẹp hơn?"

Diệp Lăng nhìn Thanh Y, cẩn thận ước lượng, sau một hồi lâu mời ra vẻ suy ngẫm gật gật đầu nói: "Có mấy người xinh đẹp như cô, mà cũng rất khó so sánh hơn thua, xem như là ngang nhau."

Đây là Diệp Lăng nói thật, Thanh Y rất xinh đẹp, vóc người rất tốt, da dẻ lại mịn màng, đã có thể đưa vào hàng thánh nữ rồi.

Càng đặc biệt hơn là nàng có một loại khí chất tinh linh cổ quái, có sức hấp dẫn đối với rất nhiều người.

"Hừ! Bổn tiểu thư không tin, đợi qua đợt bạo loạn này ta sẽ cùng ngươi về nhân gian, thật muốn xem thử có phải là ngươi nói phét hay không." Thanh Y quơ quơ nắm tay nói.

Diệp Lăng gật đầu: "Đương nhiên có thể, là chủ nhà ta sẽ tận tình chiêu đãi, yên tâm!"

"Đúng rồi! Diệp Lăng, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, các cô ấy không đánh nhau à? Không ghen tuông, ngờ vực vô căn cứ sao? Ngươi không thấy mệt sao?" Hai tay Thanh Y ôm gối, ngẩng đầu nhìn khoảng không hư vô, mờ mịt nói.

Diệp Lăng nở nụ cười: "Đây niềm tự hào của ta đó. Nữ nhân của ta đều có tấm lòng bao dung, rộng lượng, các nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện, mà ở chung lâu dần tình cảm cũng rất tốt, không phiền cô phải lo lắng."

"Hì hì, đây nhất định là ngươi đang bốc phét, phụ thân ta nói nữ nhân như hổ vậy, mà nhà ngươi có nhiều lão hổ vậy, thật là thành vườn bách thú rồi! Ha ha!"

Thanh Y che miệng cười ha hả nói. Diệp Lăng bĩu môi đáp: "Vậy làm sao bây giờ? Hay là lão hổ như cô cũng thử đi thăm vườn bách thú nhà ta xem sao?"

Không khí ngưng đọng lại, Thanh Y đỏ bừng mặt nhớ lại một màn xảy ra hồi trưa, liền cố gắng xua đi, tay quơ quơ nấm tay non mịn: "Tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi mà còn dám chiếm tiện nghi của ta thì ta sẽ không khách khí đâu! Hừ!"

Diệp Lăng cười rất vui vẻ.

Ánh mắt của Thanh Y thoáng lộ ra chút cô đơn, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta cũng rất thích náo nhiệt, trong nhà có nhiều người thì đông vui."

"Mẫu thân mất sớm, phụ thân thì suốt ngày bận rộn, cả nhà chỉ có một mình ta, người khác đều e sợ ta. . ."

"Thật ra tính tình của ta cũng không được tốt lắm, ta cũng chỉ muốn cùng mọi người đi dạo, cùng mọi người đùa giỡn một chút."

Nói tới đây, Thanh Y duỗi thẳng người, lưng hơi ưỡn lên lộ ra đường cong mê người.

Diệp Lăng cười đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Cái nảy cũng giống như lời ta nói lúc nãy, dù là tình yêu hay cuộc sống cũng giống nhau. Cách mà cô đối nhân xử thế khác với mọi người, người khác không hiểu nên gọi cô là Tiểu Ma Nữ, còn ta thì là bị mọi người gọi là một kẻ hoa tâm, là đăng đồ lãng tử."

Cũng thật thần kỳ, Thanh Y không gạt tay của Diệp Lăng ra, lại còn có vẻ rất thích thú, hưởng thụ cảm giác được vuốt ve. Nàng hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, như giải phóng được một chuyện gì đó, trong tâm cảm giác thật nhẹ nhõm.

"Diệp Lăng, nhân gian chơi có vui không?" Thanh Y nhỏ giọng hỏi.

Diệp Lăng gật đầu: "Tất nhiên là vui, chỉ là ta phải nói rõ, ở nơi đâu cũng đều có mỹ cảnh và hắc ám cùng tồn tại. Nơi nào có con người thì nơi đó có giang hồ, có tranh chấp, đây là chân lý ngàn đời rồi."

Sau đó, Diệp Lăng chậm rãi kể ra những câu chuyện trên nhân gian, từng chuyện từng chuyện, Thanh Y ngồi lắng nghe mà tâm thần nhộn nhạo.

Bóng dáng hai người ở dưới ánh trăng Địa Phủ theo đêm dần khuya cũng dần dài ra, thật nhu hoà, thật thích ý.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng mở mắt ra, nhìn qua thấy Thanh Y đang tựa lên vai mình mà ngủ thì không nhịn được nở nụ cười trìu mến. Nhìn Thanh Y trong cơn mộng mị nở một nụ cười ngây ngô, lòng Diệp Lăng chợt dâng lên một tia cảm giác khác lạ.

Diệp Lăng nhịn không đưa tây lên vuốt vuốt mũi Thanh Y, nàng như cảm giác được, chun chun cái mũi cực kỳ đáng yêu.

Lúc này, Tiểu Mai từ trong phòng đi ra, thân ảnh hiu quạnh lẻ loi, sắc mặt có chút tái nhợt. Mà điều làm cho Diệp Lăng khiếp là mái tóc dài vốn đen tuyền một màu của nàng giờ đây đã biến trắng xoá.

Diệp Lăng từng nghe qua một đêm bạc đầu, nhưng chưa bao giờ chân chính thấy tận mắt. Giờ đây nhìn thấy biến đổi của Tiểu Mai sau một đêm, hắn mới cảm thấy được sự rung động của điều này.

Mà lúc này, Thanh Y đang tựa trên vai Diệp Lăng như cũng cảm giác được Tiểu Mai đi đến, xoa xoa hai mắt lèm nhèm, dần dần tỉnh lại. Đến khi nhìn thấy Tiểu Mai, nàng há to miệng ngây ngốc, mất một lúc lâu mới nói được mấy chữ.

"Mai tỷ! Tỷ sao thế..." Thanh Y đưa tay bịt miệng, không tin được những gì đang nhìn thấy.

Một đêm bạc đầu, Tiểu Mai vốn là một cô gái Thanh lệ, xinh đẹp, qua một đêm, bộ dáng nàng bây giờ làm cho ai nhìn cũng cảm thấy đây là một cô gái trải qua rất nhiều bi thương.

Mà toàn bộ chuyện này cũng đều là do tình lang của nàng gây ra, một mối tình khắc cốt ghi tâm đã ngàn năm rồi, chưa bao giờ thay đổi.

"Ta nghĩ ta có thể thuyết phục hắn."

Tiểu Mai mở miệng nói lại làm cho hai người tiếp tục kinh hãi, vì bây giờ giọng nói của Tiểu Mai khàn khàn, mang theo một hương vị chua xót, làm cho người nghe mà thấy đau lòng thương tiếc.

Diệp Lăng ngăn Thanh Y đang định mở miệng nói chuyện, nhìn Tiểu Mai nói: "Ta tin rằng sau này cô sẽ thấy hạnh phúc vì đã quyết định ngày hôm nay."

Nói xong, Diệp Lăng vỗ vỗ Tiểu Bạch còn đang ngái ngủ ở trên vai mình, nói thầm mấy câu. Tiểu Bạch nghe xong thì tròng mắt mở lớn, biến thành một đạo bạch quang, nhoáng cái đã biến mất khỏi sân nhỏ, đi đâu không rõ.

"Diệp Lăng, nó đi đâu vậy?" Thanh Y mê mang không hiểu, tiểu gia hoả này không ngờ lại có tốc độ kinh người như vậy?

Diệp Lăng cười nói: "Nó đói bụng muốn đi kiếm chút đồ ăn nên tự mình đi ra ngoài rồi. Chúng ta cứ ở đây chờ một lát."

Thanh Y có chút khó hiểu gật nhẹ đầu: "Trong nhà cũng có đồ ăn mà, hiện giờ bên ngoài không an toàn, nó đi ra ngoài như vậy lỡ bị người ta bắt đi thì sao?"

"Bắt nó? Hắc hắc! Tiểu tử kia là đại tặc đó, hơn nữa ta nghĩ nó còn có thể bắt về cho chúng ta một con cá lớn nữa."

Ánh mắt của Diệp Lăng hiện vẻ thâm thuý, miệng nở nụ thần bí.

Bình Luận (0)
Comment