Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 397 - Chương 397: Tiểu Bạch Phát Uy

Chương 397: Tiểu Bạch phát uy

Sâm La Thành được canh phòng rất nghiêm ngặt. Từ giữa trưa đến giờ,nó có mười mấy nhóm âm binh liên tục bị giết chết một cách bí ẩn, cả toà thành đều tràn ngập bầu không khí khẩn trương.

Mà âm hồn trong Sâm La Thành dường như cũng nhận ra điều gì đó, tất cả đều trốn ở trong nhà, e sợ bị liên luỵ, cả toà thành lúc này giống như một toà thành trống. Sâm La thành vốn đã nhiều tử khí giờ lại thêm một phần hoang vắng.

Các đội âm binh đi tuần tra trong thành, đề phòng nghiêm ngặt, chuẩn bị sẵn sàng ra tay hoặc thông báo cho thủ lĩnh, tiêu diệt hết những phần tử nguy hiểm trong thành.

Ngay lúc này, một tên âm binh đang đứng gác ở cửa thành chợt thấy một con chó nhỏ màu trắng ngẩng đầu ưỡn ngực, hình như đang đi về phía bọn họ.

“Ý! Đó là con gì vậy? Hình như là chó mà không phải chó, giống giống mèo mà cũng không phải mèo.”

Gã âm binh ngẩn người, cảm giác được một khí tức đáng sợ tràn ngập không gian. Đây là áp chế tuyệt đối, giống như chuột thấy mèo vậy, là nỗi sợ từ sâu trong linh hồn.

Hống! Một tiếng gầm lớn vang lên, sinh vật màu trắng kia đột nhiên tung mình vọt lên, toàn thân biến lớn như một toà núi nhỏ, đáng sợ vô cùng.

Sinh vật nhỏ này chính là Tiểu Bạch, hoàng giả yêu tộc, Hỗn Độn Thánh Thú.

Tiểu Bạch há to miệng rống lên, từ trong miệng nó chợt sinh ra một lực hút đáng sợ dần hình thành một cơn lốc xoáy đen ngòm, nuốt toàn bộ âm binh ở trước mặt vào.

Sưu sưu! Giờ khắc này tất cả các âm binh đều kinh hoảng, bọn chúng bị lực hút đáng sợ kia bao lấy, quay cuồng, rồi không thể khống chế nhanh chóng chui vào trong miệng Tiểu Bạch.

Một đám âm binh giãy dụa trong tuyệt vọng, chúng cảm nhận một nỗi sợ hãi khủng khiếp, giống như nỗi sợ tử vong, sự sợ hãi đến từ linh hồn.

Mặc cho những âm binh này có giãy dụa như thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật là tử vong đang ập xuống, thậm chí càng giãy dụa thì lực hút càng mạnh hơn, làm cho bọn chúng càng nhanh chóng đến với tử vong hơn.

Ực! Tiểu Bạch một hơi nuốt toàn bộ âm binh, cảm giác như là ăn một bữa no nê, thoả mãn ợ lên một cái rồi đắc ý lắc mình chậm rãi rời đi, di chuyển đến một khu vực khác, tư thái rất cao ngạo, rất tuỳ ý.

Hỗn Độn Thánh Thú chính là khắc tinh của tất cả tà vật, đặc biệt là âm hồn, đối với nó những âm binh chính là mỹ thực đại bổ, ngon lành nhất.

Mà việc nó cần làm bây giờ là dụ cho tên chăn ngựa kia xuất hiện, rồi dẫn hắn ta tới nhà của Thanh Y, khi đó thì kế hoạch của Diệp Lăng coi như hoàn thành được một nửa.

Cho nên mặc dù Tiểu Bạch như đang rất bừa bãi, tuỳ ý nhưng đây chính là yêu cầu của nhiệm vụ nó cần hoàn thành, nó rất thích ý, vừa có thể ăn no lại vẫn hoàn thành nhiệm vụ, sao mà không thích được?

“Mau! Cửa thành phát sinh chiến đấu, có dao động linh lực, mau thông báo cho những người khác tập trung tới đó.”

Các âm binh ở các nơi khác nhất tề lao về hướng cửa thành, toàn bộ mấy vạn âm binh trong thành đồng thời phát động, tràn ngập mọi ngóc ngách trên đường phố hướng về cửa thành, sát khí bốc lên ngập trời.

Mà Tiểu Bạch vừa mới ăn no xong, thoải mái nở nụ cười, đủng đỉnh đi lại trên đường.

. . .

Sưu sưu! Tiểu Bạch đứng giữa không trung, miệng lại mở lớn, một luồng lực hút to lớn lại cuốn lấy toàn bộ âm binh trước mặt nuốt vào trong bụng. Một đám âm binh nhanh chóng chuyển hoá trở thành linh lực bổ sung năng lượng cho Tiểu Bạch.

“Chậc chậc! Đã sắp đạt tới cảnh giới ngang với Kim Đan kỳ rồi, không tệ không tệ, nhanh đến đây đi nào, càng nhiều càng tốt!”

Chỉ mới trong giai đoạn ấu thú mà Tiểu Bạch đã có lực lượng sánh được với người có tu vi Kim Đan kỳ, hơn nữa trong cùng cấp bậc thì nó vốn không có đối thủ.

Đây chính là sức mạnh của Hỗn Độn Thánh Thú, sự cường đại của nó không chỉ ở huyết mạch mà còn ở khí lực, lực lượng, tốc độ, gần như có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, là sủng nhi của trời đất. Đương nhiên, nếu so với Diệp Lăng thì vẫn không bằng, trải qua vô vàn tuế nguyệt, đây là lần đầu tiên nó gặp được một chủ nhân yêu nghiệt như vậy.

Hành động của Tiểu Bạch làm cho cả Sâm La thành gà bay chó chạy, như một màn hài kịch. Trong thành, một đầu sư tử tưởng như vô hại đang đắc ý ngao du khắp nơi, không ngừng tìm kiếm, cắn nuốt các âm binh trông vô cùng đáng sợ kia.

Miệng như chậu máu mở to ra, mỗi lần mở ra lại nuốt vào là một đám âm binh, những thực vật ngon tuyệt đối với Hỗn Độn Thánh Thú.

Từ lúc bắt đầu là âm binh truy tra khắp nơi, đến bây giờ thì toàn thành âm binh chạy tán loạn, toàn bộ âm binh trong Sâm La thành đều vô cùng kinh hoảng, nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia như thấy ác mộng.

Tiểu Bạch thì ăn đến thống khoái, giờ đây cả Sâm La thành đã không còn âm binh kết thành đội nhóm mà đi nữa, tất cả các đội nhóm lớn đều bị nó ăn hết rồi.

“Nghiệt súc! Dám ở đây giương oai, xem ta giết chết ngươi!”

Đột nhiên, giữa không trung chợt xuất hiện một lão giả, thân mình thẳng tắp, hơi thở cường đại, chính là một cường giả Kim Đan kỳ, là cao thủ toạ trấn một phương.

Tiểu Bạch sửng sốt, sau đó rống lên một tiếng tức giận, tiếng rống kinh thiên động địa vang khắp cả Sâm La Thành, bốn chân nó giậm mạnh xuống đất, thân ảnh màu trắng chớp động như một làn gió, trong nháy mắt đã đến sát bên người lão giả.

Hống!

Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp cả toà thành, miệng Tiểu Bạch mở lớn, một vòng xoáy đen ngòm từ trong hư vô hiện ra bao trọn lấy lão giả. Gió rít gào qua cặp răng nanh bén nhọn, lực hút cực mạnh nhanh chóng nuốt gọn cường giả Kim Đan kỳ trong nháy mắt.

Giữa không trung liên tiếp xuất hiện mấy thân ảnh có thực lục cường đại, tất cả đều là cường giả Kim Đan kỳ, nhưng vừa thấy một màn này thì toàn bộ đều hoảng sợ, đồng loạt xoay người bỏ chạy ra bốn phương tám hướng, chút ý nghĩ muốn chiến đấu với Tiểu Bạch đều tan biến không còn.

Chạy! Nếu còn không chạy thì sẽ trở bị con quái thú vô liêm sỉ kia cắn nuốt, Đây thực là cẩu uy!

Tiểu Bạch thấy một màn này thì rất thích chí, điên cuồng đuổi theo khắp nơi, nhất thời giữa không trung bên trên Sâm La thành xuất hiện một màn đuổi bắt giữa một con thú nhỏ và một đám cường giả Kim Đan kỳ. Đây quả thực là một cuộc tàn sát nghiêng hẳn về một phương là Tiểu Bạch.

Điên rồi, hoàn toàn điên rồi! Tiểu Bạch thì đang chìm trong vui sướng, thật lâu rồi mới được ăn ngon như vậy, nếu không ăn no nê thì thật có lỗi với dạ dày của mình rồi.

Đột nhiên, một thanh niên xuất hiện chắn ngay trước mặt của Tiểu Bạch, người thanh niên này có tu vi không thấp, là Kim Đan kỳ đỉnh phong. Hắn có sắc mặt âm trầm, cầm trong tay một đoạn dây thừng bằng vàng, tản mát ra ánh vàng chói lọi.

“Nghiệt súc! Ta thấy ngươi muốn chết rồi, xem ta giết ngươi đây!”

Lời này vừa nói ra, thanh niên liền giơ tay lên, sơ dây thừng trong lòng bàn tay liền bay lên, lơ lửng giữa không trung như một đầu cự long.

Tiểu Bạch vẫn không có chút lo lắng, chợt xoay người bỏ chạy. Mà sợi dây thừng màu hoàng kim như có linh tính, nhanh chóng đuổi theo phía sau Tiểu Bạch.

“Nghiệt súc, xem ngươi trốn đi đâu!”

Thanh niên hô lớn, triển khai thân pháp đuổi theo ráo riết, nhưng mặc kệ hắn thi triển ra bao nhiêu lực lượng thì cũng không cách nào đuổi kịp Tiểu Bạch.

Qua mấy hơi thở, Tiểu Bạch chợt chui vào trong sân một toà bình thường. Thanh niên cũng không chút e sợ, lao thẳng vào bên trong sân nhà, tay cầm sợi dây thừng vàng óng ánh, sắc mặt uy nghiêm. Khi ánh mắt hắn quét ngang khắp sân tìm kiếm Tiểu Bạch, thì mặt chợt biến sắc, hắn ngây người đứng ngốc giữa sân giống như bị sét đánh vậy. Ở trước mặt hắn là một nữ tử tóc trắng xoá, ngồi ngay ngắn trên ghế trong sân nhà, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment