Thanh niên đuổi theo Tiểu Bạch ngây người, đứng như trời trồng, trong ánh mắt như có ngàn vạn lời muốn nói, như kinh hỉ, mà cũng có đau thương, khoé mắt rưng rưng nước.
“Đây. . . đây có phải là mơ không? Ngàn năm rồi. . . Huynh đã tìm muội ngàn năm rồi.”
Thanh niên đi đến bên cạnh nữ tử tóc trắng như tuyết, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai tay rung rẩy sờ lên gương mặt của nữ tử.
Hai tay hắn như bị điện giật, tay hơi rụt về sau trong khi gương mặt hắn tràn ngập hưng phấn, kích động, cuối cùng không cách nào kìm nén được nữa lao lên ôm chặt lấy nữ tử trước mặt.
“Tiểu Mai! Ngàn năm rồi, đã qua ngàn năm rồi cuối cùng huynh cũng tìm được muội!”
Thanh niên này chính là người chăn ngựa, là người đã chết thảm ngay đại môn Vân Gia ngàn năm trước, mà cô gái tóc bạc trắng nơi này cũng chính là Tiểu Mai.
“Ha ha! Cuối cùng huynh cũng tìm được muội rồi, Tiểu Mai, giờ đây không ai có thể chia rẻ chúng ta nữa, cho dù là ai cũng không thể. Huynh sẽ vì muội mà đánh ra một giang sơn rộng lớn.”
Tiểu Mai ngẩng đầu, mắt chậm rãi mở lớn, tay nhẹ vuốt ve không mặt của A Ngưu, nước mắt chảy dài trên mặt, cố gắng kiềm chế hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không cách nào không chế được cảm xúc trong lòng.
Hai tay nàng cũng vòng qua ôm chặt lấy thắt lưng A Ngưu, thống khổ khóc lớn. Trong ngàn năm qua, nàng sống trong hối hận, hối hận mình đã tự sát làm hại chính mình, làm người nhà đau lòng, cũng làm hại A Ngưu.
Mỗi ngày nàng đều sống trong dày vò sâu sắc, mỗi đêm đều nhớ đến vẻ mặt mỉm cười vui vẻ của người nuôi ngựa tên A Ngưu kia.
“A Ngưu!”
Tiểu Mai cuối cùng không nhịn được mà khóc rống lên, A Ngưu nhất thời hoảng loạn, hai tay lại càng ôm chặt Tiểu Mai hơn: “Tiểu Mai, muội làm sao vậy, ai làm gì muội, nói cho huynh biết đi.”
“Tiểu Mai, huynh không còn là tên nuôi ngựa mà ai cũng có thể tuỷ tiện khi nhục nữa, từ nay về sau huynh sẽ bảo hộ muội, không để cho bất kỳ ai thương tổn muội nữa, tin tưởng huynh!”
“Muội sẽ không bao giờ… rời xa huynh nữa, không một lần nào nữa…, cũng không có ai có thể tách được chúng ta ra nữa, không ai có thể làm cho muội rời xa huynh được!”
Tiểu Mai lắc nhẹ đầu nói, mắt nhìn gương mặt thân thuộc mà nàng đã tưởng nhớ ngàn năm. Bất chợt, Tiểu Mai lại dùng sức giãy thật mạnh, thoát khỏi vòng tay của A Ngưu lui xa ra hai bước làm A Ngưu cũng ngây dại không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Huynh đứng đó, không được đi tới!” Tiểu Mai cố gắng kiềm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, ngăn cản ham muốn muốn lao vào lòng A Ngưu.
A Ngưu cũng ngớ ra, không hiểu chuyện gì: “Tiểu Mai, huynh là A Ngưu, A Ngưu của muội đây, muội làm sao vậy? Muội không nhận ra huynh sao? Không thể nào! Tóc của muội làm sao vậy, nói cho huynh biết đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ai có thể nói cho ta biết tất cả những chuyện này là sao!?!” A Ngưu nghiến chặt răng, hai tay vò đầu rít gào.
Mà lúc này có hai thân hình đi từ trong nhà ra, chính là Thanh Y và Diệp Lăng. Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Lăng, hai mắt A Ngưu biến đỏ, cực kỳ đáng sợ.
“Ngươi là ai? Làm sao lại ở trong nhà Tiểu Mai, ta giết chết ngươi!”
Hưu… thân hình A Ngưu vọt lên, lực lượng kim đan kỳ trong cở thể điên cuồng vận chuyển, bộ dáng của hắn bây giờ vô cùng đáng sợ. Hắn đã xem Diệp Lăng là nam nhân của Tiểu Mai, sau ngàn năm, Tiểu Mai lại có một người đàn ông khác.
Oanh long long! A Ngưu đánh ra ra một quyền cực mạnh, quyền phong đáng sợ bắn phá khắp nơi trong sân viện, quyền đầu mạnh mẽ giết về phía Diệp Lăng.
Mà sắc mặt Diệp Lăng vẫn như thường, trên mặt mang một nụ cười lạnh băng, nâng một tay lên. Theo cánh tay nâng lên là một lực lượng khổng lồ từ trong người Diệp Lăng bắn ra, mạnh mẽ vỗ lên quyền đầu của A Ngưu.
Bùm! A Ngưu bị một chưởng này đánh văng ra, thân người bay lên không trung rồi rơi xuống đập mạnh vào nền đất. Lực lượng khủng khiếp khiến cho A Ngưu oa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ho mấy tiếng đau đớn.
Tiểu Mai thấy cảnh này thì vội vội vàng vàng chạy đến bên người A Ngưu, ôm lấy hắn hỏi han: “A Ngưu! Huynh sao rồi, có bị sao không? Bị thương ở chỗ nào?”
Mà A Ngưu bị Diệp Lăng đánh cho trọng thương cũng không có tức giận, lại lộ ra vẻ vui mừng tột độ: “Tiểu Mai, muội còn nhớ huynh, muội nhận ra huynh! Ha ha!”
“Muội dĩ nhiên nhận ra huynh, nhớ rõ huynh, cái tên ngốc này!” Tiểu Mai thấy bộ dáng hưng phấn như tiểu hài tử này của A Ngưu thì phì cười.
A Ngưu thấy thần tình của Tiểu Mai thì ngây người, nhìn trân trối một lúc lâu, nhưng rồi nhịn không được lại chỉ Diệp Lăng hỏi: “Hắn là ai? Sao lại xuất hiện trong nhà của muội, chuyện này là thế nào?”
“Này! Nguoi nghĩ cái gì thế hả? Ngươi thật là đáng giận, Mai tỷ vào địa phủ cả ngàn năm, mỗi ngày đều tưởng niệm ngươi, vì cái chết của ngươi mà áy náy, vậy mà ngươi vừa gặp đã hoài nghi nàng?”
“Mai tỷ, chúng ta đi, không để ý tới tên hỗn đản không có lương tâm này. Thật là không có thiên lý gì hết, vừa gặp mặt đã hoài nghi tỷ rồi.”
Thanh Y hai tay chống nạnh, tức giận mắng xối xả, bênh vực cho Tiểu Mai yếu đuối. Mà A Ngưu nghe vậy thì kinh hoảng, vội nhìn vào Tiểu Mai ở trong lòng ngực, tay nắm lấy vai nàng thật chặt nói: “Tiểu Mai, huynh không có, huynh thật sự không hoài nghi muội, huynh xin lỗi, thực xin lỗi.”
Tiểu Mai thấy bộ dáng hoảng sợ của A Ngưu thì nhịn không được nở một nụ cười, gật nhẹ đầu: “Được rồi, đứng lên đi đã, mặt đất có hơi lạnh.”
Vừa nói, Tiểu Mai vừa đứng lên, lại đỡ A Ngưu dậy. Mà A Ngưu thì thần tình hưng phấn, Tiểu Mai vẫn luôn hiền lành, thục đức như ngày nào.
Mà đứng bên kia, một bóng trắng bay lên, ngồi trên vai của Diệp Lăng hướng về A Ngưu kêu lên mấy tiếng, biểu tình rất cao ngạo vừa như coi thường, lại như khiêu khích A Ngưu.
“Nghiệt súc! Còn dám hiện thân ở đây, xem ta thu thập ngươi”
Nhìn thấy Tiểu Bạch, A Ngưu lại nhớ ra tên này vừa mới đại sát tứ phương trong Sâm La Thành, lửa giận bốc lên, muốn ra ta bắt lấy nó.
Tiểu Mai ở bên cạnh thấy vậy liền kéo hắn lại. A Ngưu thấy vậy thì kinh ngạc, rồi như nghĩ đến chuyện gì, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hắn không ngốc, mà còn rất thông minh nữa, không thì làm sao có thể thống lĩnh đại quân phản loạn, gây náo loạn khắp nơi trong Địa Phủ?
Cho nên chỉ trong giây lát, hắn đã nghĩ tới một khả năng, con linh thú màu trắng này là có người cố ý thả ra, mục đích chính là dẫn hắn đi tới nơi này.
Mà đầu não của chuyện này không phải ai khác chính là một nam một nữ đang đứng trước mặt, cùng với nữ nhân mà mình đã thương nhớ suốt ngàn năm qua.
“Tiểu Mai! Muội đây là. . .” A Ngưu lui lại hai bước, vẻ mặt không biết nên nói gì nhìn Tiểu Mai trước mặt.
Tiểu Mai lắc lắc đầu nhìn A Ngưu, trong mắt lộ ra một tia không đành lòng: “A Ngưu! Huynh thay đổi rồi, huynh thực đã trở thành một người xa lạ, thực làm cho ta cảm thấy sợ hãi.”
“Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới huynh lại là một người tàn ác, tay nhuốm máu tươi của bao nhiêu người, khiến cho một nửa Địa Phủ trầm luân, cho tới bây giờ ta vẫn không muốn tin vào chuyện này.”
“Huynh huỷ đi nơi sinh sống của rất nhiều âm hồn, làm cho vô số âm hồn vì huynh mà tiêu tán. Huynh không phải là A Ngưu mà ta yêu ngàn năm trước, huynh là một hung đồ, là một ác ma đáng sợ trong lòng mọi người!”
Tiểu Mai lộ vẻ nghiêm túc nói, mà A Ngưu đối diện thì không ngừng thối lui, vẻ mặt kinh hoảng, tay run rẩy không ngừng. Hắn rất muốn hét lên không phải, muốn nói với Tiểu Mai tất cả không phải như nàng nghĩ.
“Không! Không! Tiểu Mai, huynh làm tất cả những điều này là vì muội, huynh không phải như vậy. . .”
A Ngưu hoảng loạn, hắn có cảm giác Tiểu Mai lại muốn rời xa hắn, mà hắn thì không thể nào chịu nổi điều này.