Vì Tiểu Mai, hắn cam tâm tình nguyện nhận tất cả những cực khổ mà người bên ngoài không thể tưởng tượng được, vì nhìn thấy Tiểu Mai, vì từ đây không còn xa cách, hắn nguyện ý trả giá tất cả chỉ vì không muốn rời xa Tiểu Mai.
Mà bây giờ, hắn sợ chia lìa, sợ sự xuất hiện của tư vị sợ hãi quen thuộc mà hắn phải trải qua trong ngàn năm.
"Tiểu Mai, ta làm tất cả, cũng là vì nàng, cũng là vì nàng mà."
A Ngưu gầm nhẹ, mà ở đối diện Tiểu Mai lại nở nụ cười, cười rất thê lương, nước mắt cuồn cuồn rơi xuống giống như những hạt trân châu.
"Nếu như bởi vì ta mà làm cho hơn phân nửa Địa Phủ lâm vào hủy diệt, như vậy ta tình nguyện vào A Tị Địa Ngục, thừa nhận ngàn chùy vạn tạc, vĩnh viễn không luân hồi!"
Giọng của Tiểu Mai đầy sự kiên định, vẻ kiên nghị trong mắt nàng khiến trong lòng A Ngưu run lên. Hắn biết, Tiểu Mai là một cô gái nói được là làm được, nàng vì chân lý trong lòng nàng mà có thể trả giá tất cả.
"Tiểu Mai!" A Ngưu vươn tay, vừa muốn nói gì đó, nhưng Tiểu Mai lại trực tiếp xua tay cắt lời của hắn.
"A Ngưu, buông tay đi, ta van cầu chàng, thả tất cả Âm Hồn của Địa Phủ ra đi!"
Tiểu Mai gần như là cầu xin, mà A Ngưu thì nhắm hai mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Hắn rất muốn nghe theo lời của Tiểu Mai, nhưng một khi đại quân đã giết ra, mỗi thành trì của Địa Phủ đều có hàng vạn hàng ngàn Âm Hồn hăng hái chiến đấu, mãnh liệt chém giết.
Hiện nay, hơn phân nửa Địa Phủ đều nằm trong tay hắn, cái gì mà mười đại Diêm Vương, cái gì mà Địa Tạng Bồ Tát, đều phải trơ mắt nhìn hắn vĩnh viễn trấn giữ Địa Phủ này, thậm chí hắn có thể trở thành chủ của Địa Phủ, Chúa Tể một phương.
Hiện tại nói hắn buông tay, tất cả điều này đều sẽ trở thành lời nói suông. Quan trọng hơn chính là, tất cả những dự định của người thần bí phía sau hắn kia đều sẽ tan thành bọt biển.
Vô số Âm Hồn hăng hái chiến đấu vì hắn, cũng sẽ chết trong chiến loạn. Mà tất cả, chỉ vì một câu nói của Tiểu Mai, hắn đang không ngừng suy nghĩ về hậu quả này.
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi nghĩ đám các ngươi sẽ chiến thắng sao?"
Diệp Lăng đi ra. Hắn biết, bây giờ muốn để A Ngưu đặt suy nghĩ lên bàn cân, thì phải đè xuống cọng rơm trí mạng kia, làm cho kim của bàn cân mà hắn đang ngồi lên nghiêng về bên buông tay.
A Ngưu nhìn Diệp Lăng cười nhạt: "Sao vậy? Ngươi cho là Địa Phủ vẫn còn cơ hội sao? Ta cho ngươi biết, mười đại Diêm Vương thì tử thương quá nửa, Địa Tàng Bồ Tát cũng không có cách nào trở lại Địa Phủ. Bây giờ toàn bộ Địa Phủ đều năm bè bảy mảng."
"Không có bất kỳ người nào có thể cứu được Địa Phủ, cho nên, nếu ta muốn thì Địa Phủ sẽ thuộc về ta, ta có thể vĩnh viễn trấn giữ Địa Phủ này!"
Diệp Lăng ngẩn người, nhất thời cười ha hả lên: "Ha ha, ngươi thật biết nói đùa, ta cho ngươi biết, suy nghĩ của ngươi rất tốt, chỉ đáng tiếc là quá ngu xuẩn."
"Chẳng qua ngươi chỉ là một tên Kim Đan, còn muốn vĩnh viễn trấn giữ Địa Phủ? Nếu không phải ngươi dựa vào cường giả phía sau ngươi, thì ngươi nghĩ ngươi được coi là cái thứ gì?"
"Hoặc nói, ngươi thực sự nghĩ cường giả thần bí phía sau ngươi kia có thể vĩnh viễn phong cấm Địa Phủ sao. Ta cho ngươi biết, hiện tại một đám đại lão ở Thiên Đình đã bắt tay vào chuẩn bị xử lý việc này."
"Một cấm chế nho nhỏ, có thể phong cấm Địa Phủ một tháng, hai tháng, nửa năm, nhưng có thể phong cấm suốt đời sao?"
"Không thể, hơn nữa ta cho ngươi biết, Địa Phủ chính là chí bảo được sinh ra bên trong Hỗn Độn mù mịt dưới Thiên Đạo. Nó thống ngự Lục Đạo Luân Hồi và tử vong của sinh linh, là cái mà Thiên Đạo không cho phép một thế lực nào đạt được nó."
"Cho nên nói, ngày nào đó chúng cường giả Thiên Đình mở ra cầm chế, chính là ngày diệt vong của các ngươi. Còn cường giả thần bí ở phía sau lưng ngươi, tuyệt đối sẽ bị Thiên Đình cường thế đánh chết thành giun dế, sẽ bị bọn họ thỏa mái mà nghiền chết!"
Lời này, làm cho A Ngưu ngẩn người, sắc mặt tái xanh, chẳng qua ngay lập tức hắn lại nở nụ cười: "Ngươi đừng có dọa ta. Ta cho ngươi biết, dù có thua, Thiên Đình cũng sẽ không quá thỏa mái đâu."
"Ở bên trong Địa Phủ, chúng ta có mười Âm Hồn cấp bậc Đại Tiên Nhân tọa trấn, còn cường giả Độ Kiếp Thần Anh thì nhiều vô số kể. Nếu đại quân Thiên Đình muốn đánh vào, ha hả, sợ rằng Thiên Đình phải suy nghĩ thật tốt chuyện cá chết lưới rách này rồi."
Mười Đại Tiên Nhân, cường giả Độ Kiếp Thần Anh thì vô số, nghe đến đó, Diệp Lăng nhất thời ngẩn ra. Mẹ kiếp, thế lực làm phản của ngươi đúng là rất lớn nha.
Hiện giờ cường giả thần bí kia đã chém giết sạch những cường giả tinh anh của Địa Phủ, chỉ còn lại một ít cường giả không ra gì đang trong tình trạng hốt hoảng muốn thoát khỏi đây. Cho nên cỗ thế lực này, đủ để trấn áp bất kỳ cường giả nào.
Chẳng qua Diệp Lăng cũng lắc đầu: "Ha hả, một tên gia hỏa có ý nghĩ kỳ lạ, nếu như ngươi muốn Tiểu Mai chịu chết cùng ngươi, vậy thì mặc kệ mọi điều mà tiếp tục đi về phía trước đi."
"Cô gái này đợi ngươi ngàn năm, trông mong ngươi ngàn năm, mà nay ngươi trở về, lại muốn mang nàng vào con đường chết không thể quay đầu, thật không biết rốt cuộc là ngươi yêu nàng hay hận nàng."
Lời này vừa nói ra, Tiểu Mai cũng lên tiếng: "A Ngưu, ta nguyện ý chết cùng với chàng, tình nguyện sóng vai với chàng trở thành kẻ thù của tất cả người trong thiên hạ, nhưng hiện tại con đường mà chàng muốn đi tiếp, vốn đã không được!"
"Đồng ý với ta, buông tay đi, được không, chỉ cần chàng mở ra cấm chế phong cấm toàn bộ Địa Phủ, thả hàng vạn hàng ngàn chúng sinh của Địa Phủ ra thì tốt rồi, đồng ý với ta!"
Tiểu Mai kéo cánh tay của A Ngưu thâm tình nói, A Ngưu nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Mai, mà Diệp Lăng thì kéo Thanh Y đi ra ngoài, chẳng qua trước khi đi thì để lại một câu.
"Ta đồng ý với ngươi, nếu như ngươi đồng ý rút lui mở cấm chế của Địa Phủ ra, ta sẽ để cho ngươi và Tiểu Mai đầu thai chuyển thế, một đời kết làm phu thê, vĩnh kết liền cành!"
Diệp Lăng bỏ xuống một quả bom nặng ký, sau đó phất tay bày ra một đạo cấm chế đáng sợ bao lấy sân nhỏ, sau đó liền cùng Thanh Y giấu mình trong góc phòng.
Thanh Y nhìn trong viện một chút, lại nhìn Diệp Lăng một chút: "Diệp Lăng, nếu như A Ngưu không đồng ý thì sao?"
Diệp Lăng nghe nói như thế, trong mắt lóe lên một tia hàn quang, cười lạnh: "Nếu như không đồng ý? Vậy hắn chỉ có thể trở thành con tin trong tay ta, không hơn."
Mặc kệ thế nào, A Ngưu cũng không thể trở lại nữa, Diệp Lăng có đầy đủ vốn liếng để nắm chắc có thể từ bên trong đánh ra. Chỉ cần bắt giữ A Ngưu, là có thể để cho bọn họ giống như sợ chuột ném vỡ đồ.
Một tiếng sau, Diệp Lăng nhất thời nở nụ cười, kéo Thanh Y đứng lên: "Ta nghĩ, đã có kết quả."
Nghe nói như thế, Thanh Y nhất thời rối rắm, như vậy đến cuối cùng A Ngưu đã lựa chọn như thế nào?
Diệp Lăng phất tay thu hồi lại cấm chế, rồi sau đó tiến vào bên trong viện, lúc này Tiểu Mai đã rúc vào trong lòng A Ngưu. Mà trên mặt A Ngưu cũng nở nụ cười vui mừng, ôm chặt người mình yêu vào lòng.
"A Ngưu, sau này ta không muốn rời xa chàng, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!" Tiểu Mai thì thào, giọng nói lại vô cùng kiên định.
A Ngưu gật đầu, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng đi tới, thì sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc: "Muốn ta mở cấm chế cũng được, chẳng qua ngươi phải đồng ý với ta một việc."
"Nói đi, chỉ cần không quá đáng là được." Diệp Lăng gật đầu, chỉ cần có thể mở cấm chế, yêu cầu gì hắn cũng bằng lòng. Tất nhiên việc này cũng giống như khi đi mua thức ăn, phải cò kè mặc cả rồi.
A Ngưu gật đầu: "Cấm chế kia là do cường giả thần bí phía sau ta bày ra, hắn vẫn không tin ta, ta cũng biết hắn chỉ coi ta như quân cờ."
"Chẳng qua ta cũng để lại cho mình một nước cờ, ta có thể mở ra một đạo trong cấm chế, ta không có khả năng phá hỏng tất cả cấm chế. Mà sau khi các ngươi mở ra cấm chế, ta muốn các ngươi phải cam đoan không được tàn sát Âm Hồn theo ta làm phản."
"Vì theo ta bọn họ mới lựa chọn con đường này, ta có thể chết, nhưng bọn họ thì không thể chết. Nếu như ngươi đồng ý, ta liền thu hồi cấm chế."
Diệp Lăng nở nụ cười: "Yên tâm, ngươi không cần chết, bọn họ cũng không cần chết, mỗi bên đều có một vị chủ nhân đích thực trong lòng mình, về chuyện này thì ta đồng ý với ngươi."
"Chẳng qua ngươi phải dẫn tên cường giả thần bí kia ra cho chúng ta." Diệp Lăng cũng nói ra một yêu cầu.