.
.
--------------------------
Bắt được kẻ đứng sau màn, chính là giải quyết thì phải giải quyết phần gốc, nếu không chỉ trị phần ngọn mà không trị phần gốc thì không được.
Diệp Lăng đoán rằng, có thể yêu cầu này sẽ hơi khó đối với A Ngưu. Dù sao cũng là do cường giả thần bí phía sau kia mang đến thành tựu hiện tại, cho hắn địa vị làm chủ hơn phân nửa Địa Phủ.
Nhưng điều mà Diệp Lăng không nghĩ tới đó là, sau khi hắn nói ra yêu cầu này vậy mà A Ngưu trực tiếp gật đầu đồng ý, rất sảng khoái. Hơn nữa còn nở nụ cười có chút khoái chí.
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi dẫn hắn xuất hiện!"
Lời này làm cho Diệp Lăng muốn ngu rồi, mẹ kiếp, giọng điệu này rất giống có thù hận lớn với tên cường giả thần bí kia. Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Mà lúc này, ở một bên Tiểu Mai cũng lên tiếng: "A Ngưu vừa mới nói cho ta biết, ngàn năm trước tên kia mang A Ngưu từ tầng 17 Địa Ngục ra. Sau đó đã thay đổi biện pháp dằn vặt chàng ấy, muốn A Ngưu trở thành người hầu của mình."
"Chẳng qua cuối cùng ý chí ngoan cường của A Ngưu đã làm cho hắn thất bại, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn đang không ngừng lợi dụng A Ngưu. Nói chung A Ngưu hận hắn đến tận xương tủy."
A Ngưu nhe răng cười: "Ở trong mắt hắn, ta chỉ là một con chó mà thôi, là một người hầu, là một tên nô tài chỉ cần nghe lời là được."
Sau đó Diệp Lăng lập tức cũng nở nụ cười, vẻ mặt tràn đầy gian trá: "Như vậy thì ngươi yên tâm đi, lúc này đây ngươi sẽ có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng hắn bị nghiền ép thảm liệt dưới thực lực tuyệt đối."
Vào ban đêm, A Ngưu về tới Chủ Điện Sâm La Thành, một đám cường giả đều tới rồi, trong đó còn có một vị Tiên Nhân.
"Thủ lĩnh, ngươi không sao chứ, hôm nay ngươi đi cả một ngày, lúc đi ra ngoài truy sát cái tên tàn sát bừa bãi trong thành trì kia không gặp phải nguy hiểm gì chứ."
Một gã cường giả Thần Anh kỳ hỏi, A Ngưu lắc đầu: "Nguy hiểm thì không có, chỉ là một tên Kim Đan Kỳ mà thôi, bị ta đuổi kịp giết rồi."
"Được rồi, hiện tại tình trạng của những thành trì khác như thế nào. Nhiều ngày như vậy, cũng nên kết thúc chiến tranh rồi."
A Ngưu vừa dứt lời, những người khác đều cúi đầu, mà tên Tiên Nhân có tu vi Âm Linh cũng đứng dậy, khẽ lắc đầu.
"Thủ lĩnh, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi mười đại Diêm Vương hai chết ba tổn thương, thì lúc trước đám âm binh bướng bỉnh nhất kia không trấn giữ được Địa Phủ nhưng bây giờ lại đột nhiên bạo phát ra sức mạnh chiến đấu kinh khủng."
"Mà tám gã Diêm Vương cũng đột nhiên tốt lên, thương thế hoàn toàn được chữa khỏi. Hiện tại bọn họ đã đi đến mấy thành trì lớn, cho nên người của chúng ta không công phá được."
"Đúng vậy thưa thủ lĩnh, ta thấy để Giáo Chủ xuất hiện đi. Nếu không không biết đến lúc nào chúng ta mới có thể đánh hạ mấy thành trì kia."
Một đám cường giả đều ôm quyền hô lên, thực lực của mười đại Diêm Vương quá mạnh mẽ, mạnh đến mức làm cho bọn họ tuyệt vọng, từng người đều là cường giả cấp bậc Kim Tiên.
Nếu như không phải sợ Giáo Chủ phía sau bọn họ, sợ rằng từng tên Diêm Vương đều đã sớm nổi điên đánh tới Sát La Thành rồi.
A Ngưu gật đầu: "Ta sẽ suy nghĩ chuyện này, các ngươi sắp xếp cho thủ hạ của mình tạm dừng chuyện tấn công. Sau khi ta bẩm báo với Giáo Chủ chuyện này rồi tính tiếp."
Nói xong, A Ngưu đứng dậy đi tới một gian nhà bị sương đen bao phủ ở phía sau chủ điện. Ở bên trong gian nhà, có một người đàn ông mặc một cái áo choàng màu đen, trên mặt là vẻ lạnh như băng đang ngồi trên bồ đoàn.
"A Ngưu bái kiến Giáo Chủ. Giáo Chủ, người khác để A Ngưu thỉnh giáo Giáo Chủ, có thể xuất thủ chém giết sạch mười đại Diêm Vương hay không. Nếu không quân đội của chúng ta sẽ không có cách nào tiếp tục đánh nữa."
Mà người đàn ông được gọi là Giáo Chủ kia, cũng chính là tên mặc áo choàng màu đen đang ngồi trên bồ đoàn. Sau khi nghe xong hắn mở mắt ra, hai tròng mắt quỷ dị, một trắng một đen, hơn nữa trong con ngươi đều có một vòng xoáy đang chậm rãi mà chuyển động, chấn nhiếp tâm phách của người khác.
"Cái này không trách bọn họ, Địa Phủ tồn tại phát triển ngàn vạn năm, sớm đã giống như thùng sắt, chúng ta không bằng bọn họ là điều rất bình thường. Đã như vậy, ta đây liền dùng chân thân đi một chuyến, tiêu diệt toàn bộ mấy tên hề đang nhảy nhót lung tung kia!"
Giáo Chủ nhe răng cười, trong mắt hắn, vài cường giả cấp bậc Kim Tiên cũng giống như những con châu chấu mà thôi. Đều là những kẻ không chịu nổi một kích, nói muốn bóp chết thì bóp chết.
"Thực lực của Giáo Chủ là Thông Thiên, vĩnh viễn đứng đầu trời xanh!"
A Ngưu làm ra vẻ quỳ bái, rồi sau đó đứng dậy nhìn Giáo Chủ, gương mặt tràn đầy sức kích động: "Giáo Chủ, ta tìm được Tiểu Mai rồi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!"
"Giáo Chủ, còn xin người mở lòng từ bi, truyền thần công cho Tiểu Mai, để cho ta có thể vĩnh viễn ở cùng nàng!"
Giáo Chủ ngẩn người, con ngươi quỷ dị khẽ động: "Tiểu Mai? Cô gái ngàn năm trước ngươi yêu?"
"Khặc khặc, ngươi đúng là tốt số, thời gian dài như vậy mà vẫn có thể tìm được nàng đúng là không dễ dàng. Mà thôi mà thôi, ngươi vẫn nên trung thành làm việc cho bản Giáo Chủ, bản Giáo Chủ sẽ không bạc đãi ngươi.”
Giáo Chủ cười nhạt, ở đối diện A Ngưu nhất thời kinh sợ qùy trên mặt đất: "Giáo Chủ vạn phúc, dù A Ngưu có máu chảy đầu rơi, cũng sẽ rơi một giọt máu cuối cùng vì Giáo Chủ!"
"Ừm, xem ra bản Giáo Chủ cần phải xuất hiện bằng chân thân mới được, nếu không cũng không có cách nào truyền công phu cho cô gái của ngươi."
Giáo Chủ cười nhạt nhìn A Ngưu, nhưng trong lòng lại nổi giận: “Sách sách, ngươi là tên khốn kiếp, chờ tới lúc ta truyền công cho con mèo nhỏ đáng ghét kia, người yêu của ngươi sẽ bị ta khống chế, đến lúc đó ta cũng không tin ngươi không nghe lời."
A Ngưu là Thuần Âm Chi Thể hiếm thấy, mà Giáo Chủ vẫn luôn muốn luyện A Ngưu thành phân thân, nhưng luyện chế phân thân rất phiền phức, cho nên Giáo Chủ vẫn luôn chưa tiến hành.
Mà A Ngưu nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia của Giáo Chủ thì cũng vui vẻ, trong lòng mừng như muốn nở hoa: "Ngươi là lão già khốn kiếp, tử kỳ của ngươi sắp đến rồi!"
Lòng người khó dò, không có bất cứ người nào biết người khác nghĩ cái gì. Có thể không có lòng hại người, nhưng tuyệt đối phải có lòng phòng bị người khác.
"Như vậy đi, vào giữa đêm lúc âm khí nặng nhất, ngươi mang người yêu của ngươi tới, bản Giáo Chủ sẽ đích thân tới, trước sẽ truyền thần công cho nàng để cho nàng có thể vĩnh viễn làm bạn với ngươi, sau đó lại tru diệt mấy tên hề kia. Cuối cùng đại quân chúng ta sẽ nghiền ép, nghiền nát toàn bộ Địa Phủ, đến lúc đó ngươi chính là chủ nhân của Địa Phủ này, ha ha!"
Nghe được lời này của Giáo Chủ, A Ngưu trực tiếp sợ hãi quỳ trên đất: "Tất cả đều do Giáo Chủ đề bạt!"
Vào lúc rạng sáng qua giữa đêm, chính là lúc âm khí thịnh nhất ở Địa Phủ. A Ngưu mang theo Tiểu Mai đi tới Sâm La Điện, mà theo tới đây, còn có Diệp Lăng.
Sau khi ba người đi tới nơi này, A Ngưu nháy mắt với Diệp Lăng, sau đó hắn nắm chặt nắm đấm, từng luồng ánh sáng tối nghĩa khó giải vọt lên bầu trời.
Đột nhiên, tiếng sấm vang rền, đinh tai nhức óc, mà từng cỗ sương đen, thì bay lơ lững bên trong trời đất.
Một đạo thân ảnh đứng lơ lửng trên không, hai tròng mắt hiện lên ánh sáng quỷ dị, một mắt màu trắng một mắt màu đen. Trên người khoác áo choàng màu đen, khí tức đáng sợ rung chuyển trời đất, làm cho không gian có cảm giác muốn vỡ ra.
"Thuộc hạ tham kiến Giáo Chủ!" A Ngưu trực tiếp quỳ trên đất, cung kính không gì sánh được.
Diệp Lăng cảm thụ được lực lượng đáng sợ kia, không khỏi kinh hãi. CMN tên này chính là lão quái vậy, vậy mà lại là nhân vật đáng sợ có cấp bậc Tiên Đế.
Tối thiểu cũng là Thất Kiếp Tiên Đế, nhưng loại tồn tại này, cho dù là ở Tiên Giới, cũng là đầu sỏ hiển hách, uy chấn một phương, sao lại muốn giành lấy Địa Phủ chứ.
Sau một giây, Giáo Chủ điên cuồng cười ha hả, ánh mắt nhìn Diệp Lăng nhất thời phát sáng giống như ngọn đuốc.
Chỉ là hắn không thấy được, A Ngưu đang quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng động ngón tay. Lúc này toàn bộ Địa Phủ, một dòng khí không tiếng động đang chậm rãi di chuyển.