Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 401 - Chương 401: Một Màn Này Cũng Quá Khoa Trương Rồi

Chương 401: Một màn này cũng quá khoa trương rồi

Giáo chủ ở trên không trung giống như một đấng chí tôn thiên hạ vô song, đưa cặp mắt nhìn chằm chằm Diệp Lăng, giống như mọi sự đáng sợ nhất trong đất trời đều dồn nén về phía Diệp Lăng. Diệp Lăng khí huyết cuộn trào, mặt không biến sắc, kiên cường chống lại hơi thở khủng khiếp ấy, nếu là những người luyện đan bình thường thì sớm đã bị khí thế bức người đó làm cho khuất phục. Tiên đế - đấng chí tôn của tiên giới, cho dù là thần tiên cũng không chống đỡ được sức ép khủng khiếp này chứ đừng nói đến người phàm.

“ Tốt lắm, A Ngưu. Bổn tọa hỏi ngươi, đây là ai?”

Giáo chủ cười rít lên, A Ngưu đang quỳ trên mặt đất cũng ngẩng đầu lên, có điều dáng vẻ nịnh nọt khiêm nhường thường ngày đã hoàn toàn biến mất.

“ Giáo chủ, đây là đại ca của nương tử ta, muốn theo người để làm việc lớn.”

Biểu hiện khác lạ của A Ngưu không khiến Giáo chủ chú ý, ngược lại hắn chỉ gật đầu, nhìn Diệp Lăng cười lớn:“ Không tồi, ngươi có thể coi là người mạnh nhất trong số những người luyện đan, đi theo ta là lựa chọn vô cùng sáng suốt”.

Diệp Lăng cũng gật đầu “ Ta cũng nghĩ như vậy, có điều nếu ta đi theo Giáo chủ, ta có thể tung hoành khắp trời đất chứ?”

“ Tung hoành đất trời? Haha, ngươi thật thú vị. Ngươi an tâm, dưới uy vũ của bổn Giáo chủ, khắp thiên hạ này ngươi chỉ sau ta, không có đối thủ.”

Giáo chủ vô cùng kiêu ngạo, dường như không hề nghi ngờ, Diệp Lăng chỉ lớn tiếng cười, tiếng cười khiến Giáo chủ có chút cả kinh, trong lòng bỗng dấy lên tia hoảng hốt.

“ Giáo chủ, ta có vài người bạn muốn được diện kiến thực lực của Giáo chủ, nếu như có thể cũng muốn đi theo Giáo chủ, tung hoành thiên hạ.”

Diệp Lăng cười, Giáo chủ ở trên không trung ngạo mạn gật đầu : “ Lẽ nào ngươi không biết mình đang bất kính với Giáo chủ? Có điều có bổn Giáo chủ ở đây, khắp thiên hạ này ai dám đối đầu?”

“ Giáo chủ, ta thấy Diệp Lăng nói đúng, xin ngài ra tay để bọn họ biết Giáo chủ không phải là con rùa rụt đầu.”

A Ngưu cười thầm, đứng dậy, câu nói vừa rồi là hắn cúi đầu nói với Giáo chủ. Tên thối tha nhà ngươi, dám xúc phạm bổn Giáo chủ.

“ A Ngưu, ngươi muốn chết sao? Hay là ngươi đã quên là ai đã khiến ngươi từ tên nô tài chăn ngựa có được ngày hôm nay, nếu muốn ngươi chết ta cũng chẳng cần tốn chút sức lực.”

Giọng Giáo chủ lãnh khốc, A Ngưu làm ra vẻ hoảng sợ “ Giáo chủ quá lời rồi, thuộc hạ nào dám. Có điều mong Giáo chủ ra tay thể hiện uy vũ để bọn họ không còn dám nghi ngờ người của chúng ta.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Giáo chủ trầm xuống, hắn lớn tiếng cười “ A Ngưu, bổn Giáo chủ từ trước đến nay uy chấn thiên hạ, ta thấy ngươi cũng không cần phải sống nữa!”

“Những kẻ dám xúc phạm ta đều phải chết, cùng lắm chỉ là một khôi lỗi, tùy tiện tìm một tên là được. "

Nói xong, xung quanh người Giáo chủ trào lên màn sương đen tràn ngập khắp đất trời, che mắt mọi người, sương mù dâng lên ngút ngàn. Lúc này, Diệp Lăng cũng mỉm cười: "Haha! Quả là một con châu chấu hắt hơi mà muốn dọa sợ những người cắt cỏ. Giọng điệu không nhỏ. Một tiên đế nhỏ bé lại cũng dám nói chuyện thế này."

"Đạo giáo Tam Thanh, thượng cổ Thanh Đế, đều xuất hiện cho tiểu gia ta đi."

Diệp Lăng gầm lên dữ dội. Từ cơ thể hắn một luồng ánh sáng vàng đột nhiên tỏa ra khiến Diệp Lăng như một vị thần chiến tranh bất bại,thần uy oai nghiêm.

Ánh sáng vàng xuyên qua bầu trời sương mù màu đen, những tia sáng xuyên qua, màn sương đen bao phủ cả trời đất dần dần tản ra.Đất trời như một kỳ quan của ánh sáng và màn sương đen.

Giáo chủ ở trên không trung cười ra nước mắt: "Haha! Thật nực cười, thật nực cười, chỉ là một gã Kim Đan kỳ mà dám nói những lời ngông cuồng như vậy."

"Đạo giáo Tam Thanh, thượng cổ Thanh Đế, ngươi cho rằng tất cả đều chỉ là những con lợn bò trên mặt đất sao? Ngay cả khi bọn hắn tới đây, bản tôn sẽ sợ sao?"

"Dám đến thì bản tôn dám giết, còn việc chôn cất, ta sẽ phục vụ thật chu đáo."

"Nhưng bây giờ bản tôn phải giết ngươi trước, miễn cho ngươi bị uy vũ của bản tôn dọa sợ vãi ra quần haha!"

Giáo chủ cười điên dại, Diệp Lăng trên mặt đất bỗng chốc ngây ngốc, không phải vì sợ hãi, mà cảm thấy nực cười bởi những lời trơ trẽn của tên ngu ngốc này.

Đạo giáo Tam Thanh, thượng cổ Thanh Đế còn để ý chuyện giết chóc và chôn cất?

Diệp Lăng thực sự muốn cầu nguyện cho hắn ta. Chỉ là một tiên đế nho nhỏ nhưng không sợ chết dám nói những lời dũng cảm như vậy. Ngay cả Cửu kiếp tiên đế cũng không dám lớn lối như thế.

Thật là một con quỷ không sợ chết, À không, là một con lợn không sợ chết.

Vào lúc Giáo chủ định ra tay, khi mà tâm trí mọi người đều dồn vào yết hầu, đột nhiên một luồng ánh sáng vàng từ từ xuất hiện.Vầng sáng giống như một đám mây, và có ba thân ảnh đứng trên nó. Dáng người gầy gò nhưng uy phong mãnh liệt. Cơ thể gầy gò dường như chống đỡ cả trời đất. Phía trên ánh sáng vàng, quầng sáng thần thánh đầy màu sắc nổi lên, và ba thân ảnh gầm rú trên bầu trời, ai cũng như trừng mắt phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Giáo chủ.

Vào lúc này, một hình bóng cũng xuất hiện lặng lẽ. Bất cứ nơi nào hắn đi đến, ánh sáng màu xanh lam đều lấp lánh, sức sống phong phú thậm chí còn làm cho toàn bộ nơi này trở nên hài hòa.

Có một hơi thở khủng khiếp trong cơ thể cũ kỹ và mục nát, đủ để phá hủy thế giới và khiến mọi người sợ hãi.

"Cái gì! Cấm kị của bản tôn, ngay cả tiên đế mạnh nhất cũng không thể phá được. Đây là bảo vật mà ta tìm thấy trong một động tiên để lại!"

“ Tuyệt đối là bảo vật tinh xảo nhất trời đất, là thứ chà đạp lên những kẻ mạnh nhất. Làm sao có thể?

Một làn sóng hỗn loạn dâng lên trong lòng Giáo chủ. Bốn người này, giống như ông trời, khiến cho Giáo chủ hắn bị áp bức trực tiếp mà run lên vì sợ hãi. Đột nhiên, Giáo chủ dường như nghĩ ra điều gì đó, quay sang lườm A Ngưu: "Là ngươi! Đồ khốn, dám phá hủy những việc tốt của bản tôn, bản tôn phải giết ngươi.”

Giáo chủ như một cơn gió, chớp mắt đã đến bên cạnh A Ngưu, nhưng thật đáng tiếc, một cự chưởng kim quang khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Rầm rầm, bất cứ nơi nào cự chưởng khổng lồ đi đến, mọi thứ đều sụp đổ, cả không gian rung chuyển điên cuồng. Cự chưởng khổng lồ đập mạnh, cơ thể của Giáo chủ giống như một con bọ bị đè trực tiếp xuống đất, không thể di chuyển.

"Các thiên tướng Thiên Đình nghe lệnh, thu phục địa phủ, không được tàn sát những âm hồn nổi loạn!"

Vô số thiên binh thiên tướng trên trời phẫn nộ xuất hiện, ai cũng mang theo tiên khí, vô cùng đáng sợ, toả ra một khí thế kinh hoàng. Khi A Ngưu nghe được những lời này liền cảm kích nhìn về phía Diệp Lăng, hắn biết việc không giết những âm hồn nổi loạn là do Diệp Lăng đã thực hiện lời hứa của mình.

Diệp Lăng không để ý tới A Ngưu, lúc này hắn đang nhìn xem vị Giáo chủ kia. Khi nãy ra tay chấn áp Giáo chủ chính là Linh Bảo Thiên Tôn, người nhỏ nhen nhất trong Tam Thanh.

Bình Luận (0)
Comment