Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 403 - Chương 403: Tiền Của Bọn Cô Là Do Đốt, Còn Tiền Tôi Là Tôi Kiếm Được

Chương 403: Tiền của bọn cô là do đốt, còn tiền tôi là tôi kiếm được

Kim Đan trong cơ thể Diệp Lăng không giống người thường, nó là sự tụ hồi của tinh hoa trăm nhà.

Có lực lượng Cổ Long của Long Hoàng Ác Thân, có lực lượng tín ngưỡng nghìn năm của Giáo Đình, có lực lượng tinh thuần của Hắc Long, cũng có lực lượng bổn nguyên của tất cả cường giả Nghị hội Hắc Ám.

Vào lúc này Kim Đan nhiều màu hỗn tạp, lại bạo phát ra lực lượng đáng sợ, đó là lực lượng được Thiên Đạo làm thanh tẩy hoàn toàn dẫn đến lột xác.

Ùng ùng, trời đất đều run rẩy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đạo sấm sét chói mắt hung hăng bổ vào trên thân thể của Diệp Lăng. Lực lượng rất lớn, trước nay chưa từng có.

Nhưng lực lượng kinh khủng như vậy lại không làm Diệp Lăng di chuyển chút nào, hắn vẫn đứng ở vị trí ban đầu, giống như một mặt nước bằng phẳng.

Một đạo sấm sét đánh xuống, một viên Kim Đan trong cơ thể Diệp Lăng được hoàn toàn lột xác, toả ra thần quang bảy màu. Chờ cho tới khi Diệp Lăng đột phá trở thành Thần Anh, sẽ trở nên huyền diệu vô biên.

Ùng ùng, lại một đạo sấm sét đánh xuống, viên Kim Đan thứ hai của Diệp Lăng bắt đầu nhanh chóng lột xác.

Từng đạo sấm sét tương ứng với từng viên Kim Đan làm cho từng viên Kim Đan lột xác đáng sợ. Lúc này trong cơ thể Diệp Lăng hai viên Kim Đan lớn đang lột xác. Nếu như nghiêm chỉnh mà nói, hắn đã vượt qua Kim Đan Kỳ, trở thành cường giả Độ Kiếp Kỳ đáng sợ.

Nhưng chín viên Kim Đan trong cơ thể hắn cũng vẫn để cho hắn dừng lại ở cảnh giới Độ Kiếp Kỳ.

Đang lúc Diệp Lăng đang điên cuồng đột phá, thì ở Địa Ngục, đột nhiên Thần Tướng của Thiên Đình và Địa Tạng Vương đều hàng lâm, trong nháy mắt trấn áp tất cả những Âm Hồn làm phản.

Cái gì mà tồn tại cấp bậc Tiên Nhân, chó má, ở trong mắt của Địa Tạng Vương, chẳng qua chỉ là một ngón tay mà thôi, ngay cả Giáo Chủ muốn ra tay với Địa Tạng Vương cũng tuyệt đối không vượt quá hai chiêu.

Ngắn ngủn nửa ngày, toàn bộ Âm Hồn làm phản đều đầu hàng, dưới thực lực mạnh mẽ, bọn họ lựa chọn chịu thua.

Mà Địa Tạng Vương nhìn từng đạo sấm sét trên bầu trời, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm: "Không thể nào, chẳng qua chỉ là lôi kiếp đột phá Độ Kiếp Kỳ mà thôi, sao lại có nhiều như vậy?"

Chẳng qua Địa Tạng Vương cũng không nghĩ nhiều, mặc kệ thế nào, chuyện bạo loạn của Địa Ngục đã được giải quyết, hắn cũng yên lòng. Nếu không, đã làm chủ của Địa Ngục, mà Địa Ngục vẫn còn bạo loạn, vậ thì chính là trách nhiệm trực tiếp của hắn.

Địa Phủ bạo loạn đến bây giờ cũng đã kết thúc, tất cả người làm phản đều bị trấn áp cả, còn như A Ngưu và Tiểu Mai, thì cũng tùy theo tâm nguyện của bọn họ, ngày hôm sau khi bạo loạn kết thúc thì lại đầu thai lần nữa.

Vân gia Tây Nam lặng lẽ xuất hiện hai bóng người, là Diệp Lăng và Thanh Y. Trên gương mặt của Diệp Lăng tràn đầy phiền muộn, nhìn Thanh Y đang bên cạnh không ngừng vui mừng hắn không khỏi lau đi mồ hôi trên trán.

Cô nàng này không nên đi theo hắn đến nhân gian, lúc đầu hắn từ chối, nhưng cha của cô lại không có trách nhiệm, cứ như vậy ném cho hắn.

Oa sát, phải biết hắn chính là một người xa lạ không đáng tin cậy. Sâm La Vương này, chẳng lẽ ngươi không sợ ta lừa mất con gái của ngươi sao?

"Thanh Y, tôi cho cô biết, cô phải nghe lời, nếu không tôi sẽ lại đuổi cô về Địa Phủ."

Diệp Lăng nhịn không được nhắc nhở cô, nếu như cô bị ủy khuất, trở lại Địa Phủ khóc lóc kể lể, thì người cha không chút lý trí kia của cô chắc chắn sẽ mang theo lượng lớn người ngựa giết đến nhân gian, vậy coi như xong rồi.

"Ai nha, sao anh lại nói nhảm nhiều như vậy, nhanh nhanh, mang tôi đi ăn chút gì đó đi. Sớm đã nghe nói đồ ăn nhân gian đều rất ngon, lần này bản tiểu thư phải ăn một bữa thật ngon mới được!"

Thanh Y chà xát hai tay, ánh mắt phát sáng. Diệp Lăng không khỏi lắc đầu, cô nhóc này tuyệt đối không phải là kẻ tham ăn, mẹ nó tuyệt đối là người chuyên gây rắc rối. Lúc này trong lòng của hắn đều tràn đầy sự sợ hãi.

Đột nhiên, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Diệp Lăng và Thanh Y, là Vân Phi Dương, trên mặt của y tràn đây sự kinh ngạc và vui mừng.

"Thần tượng anh trở lại rồi! Chuyện Địa Phủ bạo loạn thế nào rồi? Nhất định đã giải quyết xong rồi đi, thần tượng ra tay, nhất định thành công!" Vân Phi Dương rất kích động khi nhìn thấy Diệp Lăng.

Mỗi ngày y đều ở nhà chờ đợi, chẳng qua sau khi y thấy Thanh Y thì nhất thời ngẩn người, sau đó thì lập tức trong lòng nổi lên sự kính nể đối với Diệp Lăng.

Thần tượng của y chính là trâu bò, đến Địa Phủ dạo một vòng thì đã thông đồng mang về một nữ quỷ. Hơn nữa còn là nữ quỷ như hoa như ngọc.

"Yên tâm đi, đã giải quyết xong chuyện ở Địa Phủ. Tôi đi về trước, còn có chút chuyện phải làm, anh thay tôi gửi lời cảm ơn cho ông nội của anh nhé."

Diệp Lăng vỗ bả vai của Vân Phi Dương, sau đó để lại số điện thoại cho y, rồi dẫn Thanh Y rời khỏi Vân gia.

Ở nơi náo nhiệt nhất tỉnh Tây Nam, Diệp Lăng dẫn theo Thanh Y đang mặc một bộ váy dài cổ đại đi qua đám người đang nhộn nhịp, rước lấy không ít ánh mắt khác thường.

Diệp Lăng nhìn quần áo trên người của Thanh Y một chút rồi lại nhìn những cô gái thành phố xung quanh, nhất thời vỗ đầu một cái, thật là đáng chết, sao lại quên chuyện này, cả người Thanh Y giống như đi đóng phim cổ trang vậy.

"Đi, tôi dẫn cô đi mua quần áo, cô mặc quần áo này quá quái dị." Diệp Lăng bĩu môi.

Thanh Y cũng không cảm thấy gì, đối với cô mà nói, thế nào cũng được. Vả lại cô tới đây để ăn thức ăn ngon, tới nếm thử được mùi vị tuyệt vời của món ăn nhân gian.

Tất nhiên, đường đường là con gái của Sâm La Vương, là Âm Hồn nhưng vẫn có thể đi dạo vào ban ngày. Không có biện pháp, nếu người ta nói tiếp thân thế, chính là Thần Đế chân chính đó.

Bên trong một cửa hàng bán đồ nữ nổi tiếng, Diệp Lăng đánh giá một thân quần áo màu đen của Thanh Y, hai con mắt đều nhìn chằm chằm vào cô.

Thân trên là phần trên của chiếc váy màu đen bó chắc lấy vóc người hoàn mỹ của Thanh Y đủ để hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của đàn ông, mà phía dưới là phần váy dài không đến đầu gối.

Không chỉ lộ ra đôi chân dài thon nhỏ trắng như sữa bò, càng phụ trợ cho bắp đùi không chút thịt thừa thêm tinh xảo.

"Sách sách, thật đúng là một yêu tinh."

Diệp Lăng nuốt nước miếng một cái, đặc biệt nhất chính là đôi mắt của Thanh Y, một đôi mắt hẹp dài, bên trong giống như đang câu hồn người khác, làm cho lòng người phát cuồng, tim đập bùm bùm.

"Thế nào Diệp Lăng, có đẹp không?"

Thanh Y xoay một vòng, Diệp Lăng vừa nhìn vừa liên tục gật đầu: "Xinh đẹp, tất nhiên xinh đẹp. Nếu như người nào nói cô không xinh, ông đây chém chết hắn!"

Thay đổi quần áo hiện đại, Thanh Y quyến rũ như yêu, khí tức hoạt bát tỏa ra, tập trung vào người cô.

Một bên nữ bán hàng cũng liên tục khen: "Tiên sinh, cô đây tuyệt đối là người xinh đẹp nhất trong số người mặc bộ quần áo này, thật xinh đẹp, ngài thật có phúc khí."

Diệp Lăng cũng bĩu môi một cái, có phúc cái rắm, lại không phải là người phụ nữ của hắn, tiêu hết tiền cũng không được lợi.

Thanh Y lại liên tiếp mua mấy bộ quần áo, lúc tính tiền tròng mắt Diệp Lăng nhìn chằm chằm vào sáu chữ số kia, hắn kém chút cao huyết áp mà ngã xuống đất.

"Mẹ nó hơn ba mươi vạn, đây là ăn cướp à?" Diệp Lăng trợn to hai mắt không thể tin nói.

Đối diện nữ nhân viên thu ngân mỉm cười: "Tiên sinh, quần áo ở đây của chúng tôi đều do nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài tạo ra, sau khi mặc vào, tuyệt đối sẽ làm cho bạn gái của ngài..."

Diệp Lăng trực tiếp ngăn lại lời ca ngợi tràn đầy mùi vị mua bán này, trái tim đều đang chảy máu, ngẩng đầu nhìn nhãn hiệu, con mẹ nó một chuỗi tiếng Anh, hắn cũng không biết, người nào biết nhãn hiệu này viết cái gì.

"Này, tôi tiêu có bao nhiêu tiền đâu, không phải chỉ hơn ba mươi vạn sao, tôi cho anh biết, ở chỗ chúng tôi, mỗi người đều tiêu đến vài tỷ đó."

Thanh Y bĩu môi, khinh thường Diệp Lăng một phen.

Khuôn mặt Diệp Lăng đen lại, quay đầu nhìn Thanh Y: "Cô thôi đi, tiền của các cô là do đốt mà có, còn tiền của ông đây là do kiếm được, có thể so sánh sao? Đừng ồn ào!"

Bình Luận (0)
Comment