Diệp Lăng nghe được lời của Thanh Y, kém chút nữa tức giận tát chết cô.
Cô có biết cô là quỷ không vậy, vài tỷ ở Địa Phủ đều được coi như là số tiền nhỏ, chỉ là tiền lẻ, được con cháu trên nhân gian thoải mái đốt cho.
Nhưng đây là nhân gian, biết cái khái niệm này không, 1 tỷ, chính là khoản tiền mà một người bình thường mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời làm cả đời đều không kiếm được.
"Được rồi được rồi, đóng gói hết đi."
Diệp Lăng cũng lười nói nhiều với Thanh Y, tối thiểu cô chính là một cô gái nhỏ không hiểu nhân gian là cái gì, tinh khiết trong veo giống như trang giấy trắng, vẽ vào đó như thế nào thì nó sẽ hiện ra như thế đó.
Sau khi tính tiền, Thanh Y mặc một chiếc áo ngắn tay và quần soóc đi ra khỏi cửa hàng, ngay lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của những người đàn ông xung quanh.
Vốn thời tiết của Tây Nam rất nóng, vào lúc này sức nóng bức trong lòng của những người đàn ông này càng tăng lên, hormone cũng tăng vọt.
Diệp Lăng vỗ đầu một cái, hắn giống như một con cóc xấu xí làm nền cho Thanh Y vậy. Xem đi ánh mắt sắc như đao của những người đàn ông kia, đều lả tả cắt trên người hắn.
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn lẩu." Diệp Lăng rất buồn phiền. Haiz, cũng không phải là người phụ nữ của hắn, dùng tiền của hắn không nói, hắn còn phải hi sinh mình làm nền cho cô, công việc này đúng là không đáng giá để làm.
Lẩu Tây Nam nổi tiếng toàn thế giới, phổ biến toàn quốc, không biết có bao nhiêu xí nghiệp dùng cái tên Lẩu Tây Nam này để lừa bịp mọi người, chỉ cần in một cái tên là có thể kiếm được đống tiền.
Quán lẩu Đại Cửu Cửu Hỏa, chính là nhà hàng có đẳng cấp đứng đầu giới lẩu, riêng ở Tây Nam, đã mở không dưới một trăm chi nhánh, càng chưa nói đến toàn quốc.
Vào buổi trưa quán lẩu kín người hết chỗ, Thanh Y tò mò nhìn xung quanh, giống như một đứa trẻ sơ sinh chưa từng va chạm xã hội, đối với cái gì cũng rất tò mò.
Nhìn những người trong quán đầu đầy mồ hôi ăn đến vui vẻ, nhất thời Thanh Y gật đầu: "Diệp Lăng, tôi sẽ ăn cái gọi là lẩu sao!"
"Xin lỗi tiên sinh, đã không còn chỗ ngồi rồi." Một nhân viên phục vụ nở nụ cười nói.
Nhất thời Thanh Y gục mặt xuống, vậy mà lắc cánh tay Diệp Lăng làm nũng nói: "Không muốn, tôi muốn ăn lẩu ở nơi này, tôi mặc kệ, tôi phải ăn."
Gương mặt Diệp Lăng tràn đầy vẻ không biết làm sao, cười khổ nhìn nhân viên phục vụ: "Cậu xem, không có cách nào, có thể giúp tôi tìm một chỗ ngồi hay không? Cảm ơn cậu nha."
Đúng vào lúc này có người đã ăn xong rời đi, nhân viên phục vụ liền dẫn hai người tới một cái bàn vuông, Diệp Lăng chọn một nồi lẩu và mấy món ăn kèm, rồi chờ thức ăn được mang đến.
"Tôi cho cô biết, cô phải vừa ý, có thể có chỗ ngồi xuống đã rất tốt rồi." Diệp Lăng bẹp miệng, cảm giác bụng cũng đang đói.
Mấy ngày nay ở Địa Phủ, hắn vẫn chưa ăn cái gì hết, hết cách rồi, hắn không quen khí hậu ở đó.
Mà lúc này, một đạo bóng trắng cũng nhảy lên bàn, là Tiểu Bạch, vẫn bị giấu ở bên trong quần áo của Diệp Lăng. Lúc này nó ngửi được mùi thức ăn xung quanh, nó giơ móng vuốt nhỏ lên cao.
"Diệp Lăng, Bản vương cũng muốn ăn, ta muốn ăn thịt!"
Tiểu Bạch ríu ra ríu rít nói, Diệp Lăng trợn trắng mắt liếc nhìn nó: "Ngươi nói ngươi là một Yêu Tộc, ăn lẩu làm gì, thực sự là Yêu tộc đầu tiên làm chuyện này mà."
Yêu Tộc chính là một trong những con cưng của trời đất, dù ở Tiên Giới cũng có địa vị hiển hách, bình đẳng với nhân loại, là đầu sỏ của một phương. Kẻ nào không phải là hung thần ác sát, yêu khí cuồn cuộn, động một chút là muốn ăn thịt người.
Nhưng Tiểu Bạch lại khác, đường đường là Hỗn Độn Thánh Thú lại muốn ăn lẩu. Được rồi, lại là một kẻ tham ăn.
Mười phút sau, Thanh Y gắp lấy miếng thịt dê bỏ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục kia, khi thịt dê đổi màu, liền gắp ra bỏ vào miệng.
"Ừ ừ! Ăn ngon thật, ngon hơn đồ ăn ở chỗ chúng ta nữa!"
Nhất thời Thanh Y vô cùng hưng phấn, Diệp Lăng bất đắc dĩ thở dài, đây không phải là đang nói nhảm sao, thức ăn của Địa Phủ có thể so sánh thức ăn của nhân gian sao?
Nửa tiếng sau, toàn bộ một bàn đồ ăn ngon đã bị Tiểu Bạch và Thanh Y ăn chỉ còn lại chén đĩa rỗng, một người một yêu đều hài lòng vỗ cái bụng của mình.
"Híc, no rồi, anh xem Tiểu Bạch đi, cái bụng giống như cái bóng cao su vậy, ha ha!"
Tiểu Thanh chỉ lấy cái bụng tròn vo của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở mắt ra, khinh thường nhìn Thanh Y một chút, ngươi còn nói ta, ngươi giống như sói đói, như quỷ chết đói đầu thai, ăn như hổ như sói, chỗ nào có hình tượng thục nữ đâu, rõ ràng chính là cô gái ham ăn.
Diệp Lăng nhìn hai kẻ không biết xấu hổ này, hắn vểnh môi, giống như hai con heo điên vậy, mẹ nó chưa lần nào hắn ăn như thế cả.
Nhìn đi, nhìn đi, từng người xung quanh đều khiếp sợ nhìn hắn, mất mặt, thực sự mất mặt.
"Woa! Chú chó nhỏ thật đáng yêu, em muốn!"
Đột nhiên, một giọng nữ uốn éo truyền đến, Diệp Lăng ngẩng đầu, một cô nàng mang hơi thở thành phố mặc một bộ quần áo bó sát cực kì nóng bỏng đang đứng trước bàn bọn họ chỉ vào Tiểu Bạch hưng phấn nói.
Cô nàng này trang điểm rất dày, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, Diệp Lăng không khỏi nhíu mày.
"Darling, anh mua cho em được không, nó thực sự rất đáng yêu."
Cô nàng này trực tiếp kéo một người thanh niên đứng ở phía sau, vừa làm nũng vừa chỉ vào Tiểu Bạch đang vỗ bụng nói.
Phía sau cô nàng này là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, kiêu ngạo nhìn Diệp Lăng và Thanh Y, đột nhiên mắt của hắn ta phát sáng, ánh mắt nhìn Thanh Y nhất thời thay đổi.
"Khụ khụ, vị tiên sinh này, chó nhỏ này của anh bao nhiêu tiền? Tôi muốn mua, anh ra giá đi."
Tên thanh niên ho nhẹ một cái, sau đó ưỡn ngực, giả vờ phóng khoáng, nhưng thật ra muốn làm cho Thanh Y chú ý.
Nhưng làm cho hắn ta thất vọng là, ngay cả một cái liếc mắt Thanh Y cũng không có hứng thú cho hắn ta. Đối với Thanh Y mà nói, đường đường là công chúa duy nhất của Sâm La Vương, những phàm nhân này không đáng để cho cô để vào trong mắt.
Quá tầm thường, quá thô tục, vốn hai người khác nhau một trời một vực, không thể so sánh với nhau.
Diệp Lăng nhìn thanh niên kiêu ngạo này một chút, khoát tay áo: "Xin lỗi, không bán."
Nghe được lời này, cô nàng kia nhất thời nóng nảy, hai tay ôm cánh tay của tên thanh niên, đồi núi trước ngực dùng sức cọ vào, giọng nói nũng nịu đến tận xương: "Darling! Người ta muốn, anh cho ngươi ta có được không. Hiện tại anh mua cho người ta, buổi tối người ta cũng cho anh nha!"
Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, kháo, người phụ nữ đúng là dám nói lời này, CMN thật là trắng trợn.
"Được được, bảo bối em yên tâm đi, anh khẳng định sẽ mua cho em!"
Nói xong, thanh niên đi tới bên cạnh Diệp Lăng vỗ bả vai của Diệp Lăng: "Anh em, cho tôi chút mặt mũi đi, tôi ra giá một vạn mua con chó nhỏ này của anh, anh bán cho tôi đi?"
Mọi người xung quanh đang xem náo nhiệt đều sững sờ, giỏi thật, 1 vạn tệ, chỉ mua một con chó nhỏ? Thật là phung phí.
Thanh niên nhìn ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, không khỏi càng thêm hưởng thụ, nhưng Diệp Lăng lại trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hắn ta, điều này làm cho hắn ta vô cùng tức giận.
"Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, một vạn không được, thì tôi đây sẽ thêm mấy vạn nữa!"
Thanh niên nói xong lời này thì chống nạnh cười nhạt, hình như đang chờ Diệp Lăng kinh ngạc rồi sau đó cúng bái, ngoan ngoãn giao Tiểu Bạch cho hắn ta.