Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 405 - Chương 405: Anh Chọc Thủng Trời Rồi

Chương 405: Anh chọc thủng trời rồi

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo kia của thanh niên, Diệp Lăng thực sự rất muốn xông qua hung hăng cho hắn ta một cái tát.

Chẳng qua cuối cùng cũng nhịn được, nhìn cái đức hạnh kia của hắn ta đã đủ làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi, tay ngứa ngáy lợi hại rồi.

"Tôi nói, không bán!"

Diệp Lăng trầm giọng nói, sau đó đứng dậy, Tiểu Bạch thừa cơ nhảy lên vai Diệp Lăng, làm cho cô nàng nồng nặc mùi nước hoa nhìn chằm chằm vào

"Woa, thật sự rất xinh đẹp, rất ngoan, rất có linh tính!"

Cô nàng ôm cánh tay của thanh niên tiếp tục uốn éo nói, giống như bọt sóng ở nơi biển xa, cuồn cuộn nổi lên, gọi rất là cởi mở.

Diệp Lăng đang định tính tiền rời đi, thì đột nhiên bị thanh niên chặn trước mắt, thanh niên cười nhạt nhìn hắn: "Tôi cho anh biết, nếu như anh không uống rượu mời thì chỉ phải uống rượu phạt mà thôi!"

"Chỉ là một con chó mà thôi, tôi ra giá hai vạn, anh đừng có mà ỷ vào việc tôi cho mặt mũi thì không biết xấu hổ, vẫn nên ngoan ngoãn bán con chó này cho tôi. Nếu không, ông đây sẽ để cho anh biết vì sao hoa lại có màu hồng."

Diệp Lăng nghe lời này, nhất thời vui vẻ, ôi, thế nào, vừa trở về liền đụng phải tên nhà giàu ăn chơi, một lời không hợp thì dùng thế đè ép người?

Người xung quanh nghe được lời này, cũng đều thảo luận lên, thanh niên này cũng thật là. Hai vạn tệ mà thôi, người ngồi ở chỗ này không phải chưa từng thấy, muốn mua chó của người ta, người ta không bán, lại trở thành tội lỗi lớn.

"Tôi thấy, ba mẹ cậu nuôi cậu trở thành một con chó rồi, bình thường bị nuông chiều quen rồi, kết quả lúc đi ra ngoài thì cắn loạn, đừng nói hai vạn, dù là hai mươi vạn, hai triệu tôi cũng không bán!"

"Về phần cậu nói đến rượu phạt, ha hả, ông đây đã uống qua rất nhiều rồi, nếu như cậu muốn để tôi uống thử, tất nhiên tôi rất sẵn lòng. Dù sao tôi cũng muốn xem thử rượu của cậu có khác gì với rượu người khác hay không."

Diệp Lăng sợ phiền phức?

Đừng đùa, hiện nay nhóm thiếu gia của thành phố Đông Hải thấy hắn thì giống như chuột thấy mèo vậy, người nào không biết vị tiểu gia này đại náo Đế Đô, không biết đã bẻ bao nhiêu ngón tay của loại người cường thế.

"À! Thật có khí phách, toàn bố Tây Nam, anh là người thứ nhất dám nói chuyện như vậy với tôi, không tồi không tồi, gia giáo của Dương gia không được, ha hả, anh cũng là người thứ nhất dám vũ nhục Dương gia tôi như vậy.”

Thanh niên cười nhạt, trong mắt lóe lên ánh sáng độc ác. Mà những người xung quanh đều nhất thời ngẩn người, quản lý vừa mới chạy đến bên cạnh thanh niên vừa chuẩn bị nói cho hắn ta không được gây sự ở chỗ này, đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Ông trời của tôi ơi, Dương gia Tây Nam, có thể nói là tồn tại như một con quái vật, trêu chọc người của Dương gia, đừng nói là quản lý như hắn, coi như là ông chủ của hắn cũng không dám.

Diệp Lăng nhìn phản ứng của người xung quanh, cũng không có kinh ngạc và sợ hãi, hắn đã nghe nói qua Dương gia Tây Nam, chẳng qua chỉ là một gia tộc gần sụp đổ dựa vào một vị lão nhân gần đất xa trời mà thôi.

Ở Tây Nam còn có thể được xếp vào hạng hào môn thế gia, nhưng ở toàn bộ Hoa Hạ, ngay cả bọt nước cũng không nổi lên được.

"Tôi kính trọng lão nhân nhà cậu, cho nên lần này tôi có thể cho cậu mặt mũi. Nếu còn ở trước mặt tôi cắn bậy nữa, tôi sẽ đánh nát răng của cậu!"

Diệp Lăng nói xong thì xoay người rời đi, danh tiếng của Dương gia không dọa được hắn, càng không doạ được Thanh Y. Đối với Thanh Y mà nói, người nào cũng giống nhau, cũng đều phải chết, lúc nào cũng có thể rơi vào trong tay cô.

Nhất thời sắc mặt của tên thanh niên Dương gia kia tái xanh, hắn ta đã lăn lộn thời gian dài ở Tây Nam, còn chưa từng thấy người nào dám không để hắn vào trong mắt, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.

Lòng hư vinh to lớn làm cho hắn ta không thể bỏ qua cho Diệp Lăng được, cánh tay trực tiếp kéo quần áo của Diệp Lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn đi? Ha hả, tôi thấy có chút khó khăn rồi!"

"Như vậy đi, bản thiếu gia không cần chó của anh, anh để lại cô gái bên cạnh của anh cho tôi, tôi để anh đi!"

Xôn xao, nhất thời mọi người đều ồn ào lên, giỏi thật, thì ra tên này nhìn trúng Thanh Y bên cạnh Diệp Lăng, thật là một kẻ vô lại.

Diệp Lăng không hề di chuyển, cũng không xoay người lại, tên thanh niên Dương gia lại vẫn dương dương đắc ý, thậm chí cho rằng Diệp Lăng sợ hắn không dám xoay người đối mắt với hắn ta.

Nhưng sau một giây, thanh niên chỉ cảm thấy một trận gió đập vào mặt, tiếp đó, cả người hắn ta bay ra, hơn nữa lúc bay lên không trung, hắn ta còn có một loại cảm giác kỳ diệu không có chút đau đớn nào.

Rầm, thân thể hắn ta trực tiếp hung hăng đập vào một bàn lẩu, hơi nóng cuồn cuộn của bàn lẩu trào ra khắp nơi

Nồi chén muôi chậu đều bay lên, canh loãng cực nóng đổ lên người thanh niên làm cho hắn kêu to, không ngừng nhảy nhót.

Thanh niên vừa nhảy vừa nôn ra máu, tất cả mọi người đều choáng váng, mạnh như vậy sao?

Vừa nhảy vừa phun máu, nhìn giống như đang làm ảo thuật vậy, giống như có chút hiệu quả gây cười nha.

"Gia Khang, anh không sao chứ, Gia Khang!"

Cô nàng nước hoa nồng nặc vội vàng chạy đến bên cạnh tên thanh niên, đỡ tên thanh niên đang tái mặt ngã trên mặt đất, lúc này quần áo của Gia Khang trong miệng cô ta đã tả tơi, trên bụng có một cái dấu chân thật to, vô cùng rõ ràng.

Mà quần áo trên người thì bị nước lẩu thấm ướt, dầu mỡ dính trên quần áo, nói chung Dương Gia Khang đã chật vật tới cực điểm, sắc mặt tái nhợt ngồi trên đất, tinh thần có chút hỗn loạn.

"Anh xong rồi! Anh chọc thủng trời rồi! Tôi cho anh biết, Gia Khang là độc đinh thế hệ này của Dương gia, người nhà họ Dương sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Cô nàng nồng nặc mùi nước hoa đau khổ tột cùng điên cuồng hét lên, người xung quanh đang xem náo nhiệt, sau khi nghe được hai chữ Dương gia thì nhất thời kinh sợ, một ít người nhát gan sợ phiền phức trực tiếp chạy ra ngoài, tránh cho tai họa đi đến đầu bọn họ.

"Đánh cậu ta là đâm thủng trời? Đúng là coi trọng mình, nếu như đánh cậu ta chính là đâm thủng trời, thì ông đây đã không biết mình chọc thủng vũ trụ bao nhiêu lần rồi, kết quả không phải là vẫn luôn hưởng thụ sự đau đớn của kẻ bị đâm thủng sao?"

Diệp Lăng cười nhạt, thật coi hắn là kẻ lỗ mãng không biết gì mới từ trên núi xuống sao, một Dương gia mà thôi, có cần phải một hai mang ra dọa hắn không.

"Anh chờ đó, dù anh có muốn chạy trốn, cũng trốn không khỏi Tây Nam đâu, tôi cho anh biết, anh xong rồi!"

Cô nàng kia rống to hơn, từ trong túi xách lấy điện thoại gọi cho người nào đó, giọng nói rất là đáng thương, nói Dương Gia Khang thành một con cừu nhỏ yếu ớt, còn Diệp Lăng thì thành sói đói hung ác.

Nói chung, đổi trắng thay đen, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Diệp Lăng.

"Tên kia, anh chờ đi, tôi cho anh biết, anh xong đời rồi!"

Cô nàng kia điên cuồng rống to hơn, Diệp Lăng không khỏi nở nụ cười: "Được, nếu muốn chơi, ông đây liền chơi cùng cô, tôi sẽ ngồi ở chỗ này, nhìn xem rốt cuộc Dương gia trâu bò cỡ nào, không ai bì kịp như thế."

Nói xong, Diệp Lăng vậy mà trực tiếp đặt mông ngồi trên ghế sô pha, gãi lỗ tai nói: "Nhân viên phục vụ, mang thức ăn lên cho ông đây, hai nhóc này giống như là quỷ chết đói vậy, tôi vẫn chưa ăn được gì, giờ đang đói."

Đám người còn ở lại trong quán lẩu đều ngẩn người, mẹ kiếp, tính cách của tên này cũng quá hống hách rồi, lúc này còn có tâm trạng để ăn?

Coi như hiện tại Dương gia không bằng với lúc trước, nhưng tuyệt đối không phải là người bình thường nào cũng có thể chống lại, con quái vật như thế hơi động đậy một chút là có thể thoải mái bóp chết một người.

Bình Luận (0)
Comment