Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 406 - Chương 406: Ông Quá Coi Trọng Dương Gia Rồi

Chương 406: Ông quá coi trọng Dương gia rồi

Mặc dù tất cả mọi người đều lo lắng cho Diệp Lăng nhưng hắn vẫn không quan tâm đến chuyện gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thỉnh thoảng còn hát hai câu vui đùa với Thanh Y.

Làm cho người ta có một loại cảm giác rất kỳ lạ, dù có người hỏi Diệp Lăng có sợ không?

Thì Diệp Lăng nhất định sẽ thâm trầm nói, sợ cái gì, sợ Dương gia? Nhưng Dương gia là cái gia tộc nào?

Mười phút sau, một chiếc xe quân đội chuyên dụng dừng ở cửa quán lẩu, tất cả mọi người đều trợn to mắt, kêu một tiếng má ơi, rồi đều kinh sợ chạy ra ngoài.

Lả tả, hơn ba mươi tên lính diễu võ dương oai nhảy xuống, trên tay đều cầm xẻng. Từ chỗ ngồi của tài xế có một người đàn ông, trên người mặc quân trang, gương mặt uy nghiêm.

Sau khi Diệp Lăng nhìn thấy người tới thì ngẩn người, à, lai lịch không nhỏ nha, cũng có thể mang người trong quân đội tới đây.

Người đến chính là chú Hai của Dương Gia Khang, Dương Chiến. Thế hệ này của Dương gia chỉ có một độc đinh như thế, cho nên toàn bộ Dương gia đều cưng chiều hắn ta, đặc biệt là Dương Chiến, là người mang ý nghĩ của thời đại trước, càng làm cho gã cưng chiều đứa cháu này như nuôi con của mình vậy.

"Gia Khang, là ai! Đừng sợ, chú Hai làm chủ cho cháu!"

Gương mặt Dương Chiến âm trầm, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của cháu mình thì nghiến răng nghiến lợi, nổi trận lôi đình. Vả lại sau khi gã nhìn thấy cô gái bên cạnh Dương Gia Khang thì sắc mặt lại càng khủng bố hơn.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, loại phụ nữ như cô không được lại gần cháu của tôi nữa, sẽ làm xấu đi danh tiếng của Dương gia tô, nhanh cút đi!"

Dương Chiến lạnh giọng quát lớn, cô nàng đang đắc ý đứng bên cạnh Dương Gia Khang nhất thời cúi đầu xuống, gương mặt tràn đầy sự không hiểu.

Kháo, là bà đây thông báo cho ông đến mà, dưới ánh mắt của những người xung quanh, ông không cảm ơn thì thôi đi lại còn lấy oán trả ân đuổi tôi đi?

Chẳng qua cô nàng này vẫn có mắt nhìn, cúi người nói một tiếng đi trước với Dương Gia Khang, rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Chẳng qua vì một chút hư vinh trong lòng, mới vừa ra khỏi cửa quán lẩu cô nàng này đã lấy điện thoại coi lại đoạn video đã quay lại, sau đó còn đăng lên vòng bạn bè, rồi thêm vào một hàng chữ nữa.

'Hừ, đánh bạn trai tôi, đây chính là cái giá phải trả, để cho anh biết sự lợi hại của bạn trai tôi. Các chị em, vì Gia Khang mà nhấn like video này, để cho hung thủ đánh người nhận lấy kết cục không tốt.'

Đăng xong video, cô nàng cười lạnh một tiếng, dù cho không thể gả vào Dương gia, cũng phải thừa dip này diễu võ dương oai. Nếu không, ở trên giường làm cạn kiệt sức của cô, không phải là quá thua thiệt à.

Trong phòng, Dương Chiến đi tới bên cạnh Diệp Lăng, nhìn dáng vẻ ung dung ăn lẩu của Diệp Lăng thì nhất thời tức giận vô cùng, bàn tay hung hăng vỗ lên bàn, lực lượng to lớn trực tiếp làm rớt chén nhỏ xuống đất.

Diệp Lăng ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn gã: "Làm gì, có chút lễ phép nào không vậy, không thấy tôi đang ăn sao?"

"Ăn? Mày còn có tâm trạng để ăn? Cháu của Dương Chiến tao bị mày đánh thành như vậy, nói đi, mày chuẩn bị giải quyết như thế nào, hoặc có lẽ nên gọi trưởng bối của nhà mày đến."

"Dù sao tao cũng muốn nhìn thử, mày là người nhà nào ở Tây Nam, lại có lá gan lớn dám đánh người của Dương gia tao như thế, tao muốn hỏi trưởng bối của mày, đây có phải là đang tuyên chiến với Dương gia không!"

Nghe xong lời này, Diệp Lăng nhìn Dương Chiến, vẻ mặt không thay đổi vẫn lạnh nhạt như trước: "Tuyên chiến với Dương gia ông? Ông cũng quá xem trọng mình rồi, hoặc là ông cảm thấy Dương gia ông rất trâu bò?"

Hắn đã thấy rất nhiều đại thiếu gia không ai bì nổi, cũng đã tự tay phế đi một người trong Tứ thiếu Đế Đô, lúc này đối với gia tộc của một vùng mà nói, Diệp Lăng đã hoàn toàn coi thường.

Độ cao mà mình đứng quyết định mắt nhìn của một người, bạn sao có thể làm cho một tên ăn xin suy nghĩ làm sao có cuộc sống giống như giới nhà giày được, khẳng định là hắn không dám nghĩ đến chuyện đó.

Bỗng nhiên có thịt ăn, ra cửa có xe sang trọng đưa đón, có một tòa nhà diện tích trăm mẫu?

Được rồi, có thể là hắn sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, đây là cuộc sống thuộc về một quần thể đã được cố định rồi. Còn phạm vi cuộc sống của Diệp Lăng, dù người nhà họ Dương có muốn cũng không đạt được.

"Mày nói cái gì! Có gan nói lại lần nữa cho tao nghe!" Vốn Dương Chiến chính là quân nhân, tính khí vô cùng nóng nảy, vừa nghe Diệp Lăng nói ra lời này, nhất thời giống như thuốc nổ vậy.

Diệp Lăng cũng đứng lên, ánh mắt trực tiếp nhìn chòng chọc vào Dương Chiến, không có một chút lùi bước. Nói đùa, dù khí thế của một người bình thường có mạnh hơn nữa cũng không thể hù dọa được Diệp Lăng.

"Tôi nói, ông nghĩ địa vị của Dương gia quá cao rồi, còn nữa, tốt nhất ông nên tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, dù không phải là tôi, sớm muộn gì đứa cháu phế vật này của ông cũng sẽ liên lụy làm sụp đổ Dương gia thôi!"

Giọng nói của Diệp Lăng lạnh lùng, sau khi Dương Chiến nghe xong nhất thời nở nụ cười, cười lạnh: "Tao nghĩ địa vị của Dương gia quá cao?"

"Nhóc con, mày mới ăn cơm bao nhiêu năm, lão tử tao đi qua cầu, còn nhiều hơn số cơm mà mày ăn đó, tất nhiên tao sẽ hỏi cháu của tao."

"Thế nhưng, hiện tại tao muốn tính toán với mày, chuyện mày đánh bị thương cháu của tao, nói đi, là muốn giải quyết chung hay giải quyết riêng!"

Dương Chiến nói xong, phía sau hơn ba mươi tên linh tiến lên một bước, giơ xẻng lên sau đó hung hăng cắm xuống đất, rất có bộ dạng một lời không hợp sẽ động thủ.

"Ông quyết định muốn giải quyết chung hay riêng đi, tôi thì thế nào cũng được, nếu muốn chơi tôi đây sẽ chơi với ông một chút."

Diệp Lăng nói xong thì nở nụ cười, ngồi xuống ghế, gương mặt không sao cả. Chơi với Dương gia, sách sách, không phải Diệp Lăng khoe khoang, mà đây là chuyện không có ý nghĩa gì.

"Được! Nhóc con có cốt khí, đã như vậy, vậy đừng trách lão tử, các anh em lên cho tôi, để cho hắn biết sao hoa lại đẹp như vậy!"

Dương Chiến cười nhạt, lúc này hơn ba mươi tên lính phía sau gã tiến lên, hung hăng giơ xẻng trong tay lên, sau đó đánh đến chỗ Diệp Lăng.

Diệp Lăng há miệng, ngáp một cái, khép lại miệng, từ trong túi chậm chạm lấy ra một giấy chứng nhận.

Ông, lúc một cái xẻng sắp nện lên trên đầu Diệp Lăng, Diệp Lăng cũng đã lấy ra giấy chứng nhận. Chỉ là cái xẻng chưa làm gì đã bị cắt đứt, mà Diệp Lăng lại không có chuyện gì.

"Sách sách, Dương Chiến đúng không? Tôi nghĩ, ông gây ra hoạ lớn rồi, sợ rằng Dương gia ông sẽ vì ông mà sụp đổ."

Nói xong, Diệp Lăng mở giấy chứng nhận ra, Dương Chiến đẩy đám lính đang sững sờ ra, nhe răng cười: "Tao gây ra họa lớn? Ha hả, trước hết mày vẫn nghĩ nên làm cách nào bảo vệ mình đi đã."

"Tao đã thấy rất nhiều lãnh đạo rồi, hôm nay dù mày có là thư ký Huyện đi nữa, lão tử tao cũng sẽ dạy dỗ mày!"

Dựa theo suy nghĩ của Dương Chiến lấy độ tuổi của Diệp Lăng, coi như có hậu thuẫn, thì cấp bậc của giấy chứng nhận gì đó, tối đa cũng chỉ là thư ký của một Huyện mà thôi.

Đối với Dương Chiến mà nói, thực sự không đủ cấp bậc, tối thiểu cũng phải đến lãnh đạo của thành phố, mới có thể tạo thành áp lực cho gã ta.

Nhưng khi Diệp Lăng cười lạnh quơ giấy chứng nhận ra, tròng mắt của Dương Chiến nhất thời nhìn chằm chằm vào, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.

Chức vụ, ảnh chụp và đóng dấu phía trên giấy chứng nhận, đã làm cho đầu óc Dương Chiến có cảm giác quay cuồng, tướng quân Cục Dị Năng?

Đùa gì thế, lão tử ở trong bộ đội thời gian dài như thế, chưa từng thấy cũng chưa nghe nói xuất hiện một vị tướng quân trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn là tướng quân ở bộ phận đặc thù?

"Ah, cầm một giấy chứng nhận giả hòng muốn lừa gạt lão tử, tao thấy mày đúng là chán sống, riêng tội danh mày làm giấy chứng nhận giả, đã đủ cho mày ngồi tù rồi!"

"Chẳng qua làm giả giấy chứng nhận của Cục Dị Năng, ha hả, coi như mày cũng có chút kiến thức."

Dương Chiến nhe răng cười, trong lòng không chút do dự liệt Diệp Lăng vào nhóm lừa đảo.

Bình Luận (0)
Comment