Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 407 - Chương 407: Không Ai Sánh Bằng Thần Tượng Của Tôi

Chương 407: Không ai sánh bằng thần tượng của tôi

Cục Dị Năng là tồn tại mà những người dân bình thường không biết đến, chỉ có những gia đình có gia cảnh giàu có mới có tư cách biết được.

Mà Diệp Lăng có thể làm giả giấy chứng nhận của Cục Dị Năng thì đại biểu cho việc hắn biết sự tồn tại của Cục Dị Năng. Như vậy liền dễ nói rồi, bên gia đình hắn tuyệt đối cũng có mấy người không tồi trộn lẫn vào.

"Tiểu tử, dám làm giả giấy chứng nhận của Cục Dị Năng, cậu đúng là người không biết sống chết."

"Để cho tôi suy nghĩ một chút, Diệp gia Diệp gia, toàn bộ Tây Nam cũng không có nhà giàu nào là Diệp gia cả. Chẳng qua có mấy gia tộc nhị lưu, cậu là người của Diệp gia nào?"

Diệp Lăng không để ý đến Dương Chiến, mà là bỏ giấy chứng nhận vào trong túi: "Tôi nói chuyện này một chút, tôi nghĩ ông cũng biết rõ ràng cái giá phải trả khi đánh lén tôii chứ."

"Tôi cho ông một cơ hội, xin lỗi tôi, tôi tạm tha cho ông lần này, ông xem rồi làm."

Diệp Lăng bắt chéo chân cười nói, nhưng càng như vậy, trong mắt Dương Chiến, càng cho rằng Diệp Lăng là giả. Bạn nhìn thử đi, thiếu kiên nhẫn như vậy, vậy mà đã bắt đầu lừa gạt người khác rồi.

Nếu như hành động này không phải là biểu hiện của sự chột dạ, thì đó là biểu hiện gì. Tuyệt đối là giả, sợ gã, cho nên nếu như không dọa được gã, vậy hắn là người nên khóc ròng rồi.

Dương Chiến vừa muốn mở miệng, đột nhiên ngoài cửa một chiếc Lamborghini màu đen rất tự nhiên vẫy đuôi xe một cái dừng ở trước cửa tiệm lẩu, một người lo lắng bước ra từ bên trong xe.

Diệp Lăng nhìn thấy người tới thì ngẩn người, vậy mà là Vân Phi Dương. Người này đường đường là thái tử gia của thế gia đệ nhất ở Tây Nam, sao y lại biết hắn ở chỗ này.

Dương Chiến cũng ngẩn người, tất nhiên gã biết Vân Phi Dương, Vân gia kia tuyệt đối là thế gia ngàn năm, coi như là Dương gia ở vào lúc phát triển cao nhất cũng không dám nói mạnh hơn Vân gia.

"Ô ô, chú Hai, giúp cháu báo thù!"

Vốn Dương Gia Khang đang ngồi trên mặt đất khóc ròng ròng thì lúc này đã đứng lên. Hiện tại còn gào khóc rống to hơn, một bên Dương Chiến ngẩn người, mẹ kiếp, thiếu chút nữa đã quên gã tới nơi này làm gì.

"Tiểu tử, tôi chẳng cần biết cậu là ai, nói chung chuyện cậu làm giả giấy chứng nhận, và chuyện cậu đả thương cháu của Dương Chiến tôi, cậu tuyệt đối khó tránh khỏi trận đau đớn này!"

"Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cậu thật tốt, để cho cậu biết, thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, thế nhưng cũng rất bất đắc dĩ!"

Nói xong, bàn tay to của Dương Chiến đã đánh tới mặt Diệp Lăng, vốn vẻ mặt của Diệp Lăng lạnh nhạt, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Có thể hù dọa hắn, nhưng đánh mặt hắn thì không được. Dương Chiến gã vẫn chưa có tư cách này!

Đột nhiên, Dương Chiến cảm giác được một luồng khí tức đáng sợ bao phủ trên thân thể của gã, hai chân gã mềm nhũn kém chút nữa quỳ trên mặt đất. Phải biết, gã chính là quân nhân chân chính đã tiếp xúc với máu tươi, ý chí rất kiên cường, nhưng hôm nay lại bị một người đang ngồi dọa sợ.

"Chú Chiến! Không cần, mau dừng tay!"

Vân Phi Dương cũng nôn nóng, cắn răng tăng tốc độ, trước lúc tay của Dương Chiến đánh tới trước mặt Diệp Lăng thì y đã hung hăng kéo cánh tay của gã lại. Một Vân Phi Dương có cảnh giới Tiên Thiên muốn ngăn Dương Chiến, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Dương Chiến giãy dụa tách ra khỏi bàn tay của Vân Phi Dương, gương mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng: "Sao vậy Phi Dương, chẳng lẽ Vân gia cháu còn muốn nhúng tay vào việc này?"

"Hôm nay hắn đánh Gia Khang, Dương gia chú tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Chú khuyên cháu, bởi vì một người bạn mà trở mặt với Dương gia chú thì không đáng đâu!"

Một câu nói này, Dương Chiến đã kéo tất cả người Dương gia vào trên chiến xa của gã. Gã cho rằng, mặc dù Vân Phi Dương có quan hệ tốt với tên tiểu tử này, nhưng cũng phải suy nghĩ đến hậu quả đối đầu với Dương gia gã.

Ai biết Vân Phi Dương vừa nghe xong nhất thời ngẩn người, sau đó tức thì nở nụ cười, cười rất là châm chọc:"Cháu nói này chú Chiến, cháu cảm thấy chú đang suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Ở Tây Nam này Vân gia cháu muốn bảo vệ một người vẫn chưa có người nào là không bảo vệ được. Quan trọng hơn chính là, Vân gia cháu muốn bảo vệ người ta, sợ rằng người ta còn không muốn đó, không biết Vân gia cháu có tư cách này hay không."

"Thần tượng, anh nói đi?"

Nghe được vị chua trong lời nói của Vân Phi Dương, Diệp Lăng không khỏi cười lắc đầu, chỉ vào Vân Phi Dương, tên này, một câu đã kéo mình đến chỗ Vân gia rồi.

"Thần tượng? Phi Dương, rốt cuộc hắn là người nào, chú nói cho cháu biết, hắn chính là người làm giả giấy chứng nhận của Cục Dị Năng, đó chính là việc phạm pháp. Cháu cần phải suy nghĩ thật kỹ, chú nghĩ nếu như lão gia tử nhà cháu biết chuyện này, cũng sẽ không đồng ý sự lựa chọn của cháu."

Vân Phi Dương không khỏi lắc đầu nhìn Dương Chiến nói: "Chú Chiến, cháu van chú sau này mắt nhìn nên sáng hơn một chút, không có việc gì làm thì quan tâm chuyện bên ngoài nhiều hơn một chút. Đừng có một lòng đều quan tâm chuyện trong quân doanh."

"Hắn làm giả giấy chứng nhận? Chú đùa gì thế, chú biết hắn là ai không, chú nói hắn cần làm giả giấy chứng nhận sao."

Vân Phi Dương quyết định nói sự thật cho Dương Chiến. Thực ra Vân Phi Dương vẫn rất thưởng thức Dương Chiến, tính cách của người này ngay thẳng, càng không phải nói đến phương diện làm người, đối xử tử tế cấp dưới, chỉ có một chút là không được, đó chính là bao che cho con cháu.

"Hắn là ai vậy? Chắc sẽ không thật sự là tướng quân đi. Nếu là như vậy, ha hả, cháu đúng là đang nói đùa."

Dương Chiến có một loại dự cảm xấu, lúng túng nở nụ cười, Vân Phi Dương đều tới, xem ra tên này có bối cảnh không nhỏ.

Vân Phi Dương thở dài thật sâu, chỉ vào Diệp Lăng nói: "Hắn, là Diệp Lăng, tướng quân của Cục Dị Năng, là tướng quân trẻ tuổi nhất không ai sánh bằng của Hoa Hạ."

"Tứ đại gia tộc của Đế Đô, ngón tay của Khương Tiểu Bạch bị hắn bức đến nổi tự chặt đứt ngón tay mình, Giang Du bị Diệp Vô Đạo đánh trọng thương, đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại được, cũng là do hắn chỉ thị."

"Thần Phong - Cục trưởng Cục Dị Năng, Diệp Vô Đạo thái tử điên của Diệp gia, hỗn thế ma vương Mạc Tinh của Mạc gia đều là anh em của hắn."

"Hai vị thủ trưởng đã tự mình gặp mặt hắn. Trước đó, ở nước ngoài hắn nhấc lên một trận sóng gió động đến trời xanh, đánh chết vô số cường giả nước ngoài, làm thần uy của Hoa Hạ được giương danh ở nước ngoài."

"Cháu nghĩ chắc chú vẫn còn chưa biết, trong bộ đội chú cũng có một ít cường giả, chú đi hỏi thử một chút thì sẽ biết."

"Chú biết Giáo Hoàng đi, kém chút nữa đã bị Diệp Lăng đánh thành heo rồi, hơn nữa trong cơn giận dữ hắn đã hủy hơn nửa Giáo Đình."

"Mà hắn cũng chính là thần tượng không ai sánh bằng của Vân Phi Dương cháu!"

Từng câu, từng chữ, đều làm cho Dương Chiến hoàn toàn choáng váng. Tứ đại công tử Đế Đô, Cục trưởng Cục Dị Năng, những người này đều có thể thỏa mái hủy hơn phân nửa Dương gia.

Hơn nữa thân phận của người ta là thật, đường đường là tướng quân của Cục Dị Năng, là người đã được hai vị thủ trưởng tự ra mặt gặp qua, lại bị gã phái người đến đập đầu.

Nghĩ đến đoạn xẻng đứt kia, lòng Dương Chiến run rẩy, nhìn đứa cháu đang ngồi liệt trên mặt đất cũng bị dọa sợ kia, gã thực sự muốn đá một cước đá chết đứa cháu này. Lần đầu tiên gã phát hiện đứa cháu mà gã vẫn luôn cưng chiều lại làm cho người ta chán ghét như vậy.

"Hơn nữa vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi nghĩ ông nên hỏi thử người ở nơi này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì."

Diệp Lăng đứng dậy, trên gương mặt là sự lạnh nhạt, không có một chút tình cảm nào.

Dương Chiến gật đầu, lúc này đây gã không phản bác, cũng không dùng những lời nói không tốt nói chuyện với Diệp Lăng. Gã gọi tới một nhân viên đang run rẩy trong góc đến hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Sau khi người nhân viên lắp bắp kể lại chuyện xảy ra, nhất thời sắc mặt Dương Chiến sầm lại, trong lòng đã sớm nhấc lên một trận phẫn nộ to lớn.

Bình Luận (0)
Comment