Lúc đầu Dương Chiến cũng là một người ghét ác như cừu, nếu không sao có thể để cho Vân Phi Dương có chút kính nể gã được.
Ép mua buộc bán, lại thèm muốn phụ nữ bên cạnh của người ta, nói năng lỗ mãng, lấy thế Dương gia đè ép người khác. Chuyện này thấy chỗ nào cũng giống như một nhị thế tổ, công tử ăn chơi trác táng ngày ngày xách theo lồng chim và đám nô bộc đi phá phách khắp nơi trong phim cổ đại hay chiếu trong ti vi.
Dương Chiến trực tiếp đạp một cước vào Dương Gia Khang làm cho hắn ngã trên mặt đất, sức của một cước này không nhỏ. Bây giờ đúng là Dương Chiến đang nôn nóng.
"Gia Khang! Mày là tên khốn kiếp! Lão tử phải đánh gãy chân mày, mày hại chết Dương gia rồi!"
Đúng vậy, thật là thảm, đắc tội Diệp Lăng, muốn cười mà cho qua chuyện. Dương Chiến rất muốn nở nụ cười quên hết thù oán nhưng gã biết, Diệp Lăng sẽ không đồng ý.
Nếu có người đánh bạn một bạt tai, sau khi biết bạn có bối cảnh bất phàm, cười muốn làm lành, bạn sẽ đồng ý sao?
Vốn là không thể, bạn sẽ đánh một bạt tai đánh chết hắn, để cho hắn biết sao hoa lại có màu hồng!
Dương Chiến chưa hết giận lại muốn đạp qua một cước nữa, chẳng qua cũng đã nhịn được, xoay đầu nói với Vân Phi Dương: "Phi Dương, sao cháu lại biết chuyện này mà tới đây?"
Sau khi Diệp Lăng nghe xong cũng rất muốn biết, dù Vân gia không tầm thường thế nào đi chăng nữa, cũng không thể biết được mỗi một chuyện ở Tây Nam, nếu không bằng vào chuyện này đúng là quá kinh khủng rồi.
Vân gia có người nhìn xa được vạn dặm, hay là có người thính tai, dù sao cũng không thể trâu bò hơn Thiên Đình đi.
Vân Phi Dương không nói gì, mà lấy điện thoại di động ra, mở đoạn video trong vòng bạn bè của bạn y ra đưa đến trước mặt Dương Chiến. Một đoạn video ngắn ngủi cộng thêm lời nói lúc nãy, nhất thời làm cho Dương Chiến như đang lên cơn điên.
"Hỗn đản! Hỗn đản! Thật là đáng chết!"
Dương Chiến có thể tưởng tượng ra, một khi đoạn video này được truyền bá ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào, trong nháy mắt Dương gia có thể trở thành trung tâm của bão táp.
Mà tất cả điều này, đều chỉ là bởi vì lòng hư vinh của Dương Gia Khang và một nữ bồi hát ti tiện!
"Gia Khang! Mày là cái đồ hỗn trướng, đều bởi vì mày, tao cho mày biết, hiện tại lão tử muốn lột da mày!" Dương Chiến điên cuồng rống giận, giống như một con sử tử đang nổi giận
Dương Chiến nói xong, lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi cho người trong tộc, cố gắng hết sức tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này, nếu không, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Phải biết mấy năm nay Dương gia đắc tội không ít người, nếu chuyện này mà bùng ra, tuyệt đối sẽ có người nhân cơ hội muốn bỏ đá xuống giết.
Lúc Dương Chiến cầm điện thoại ra, ở đối diện cuối cùng Diệp Lăng cũng lên tiếng, trên gương mặt của hắn nở một nụ cười giống như ngày bình thường
”Sách sách, sao tôi không phát hiện ra lòng ông lại lớn như vậy, tôi còn ở chỗ này, dù thế nào đi nữa, tôi cũng được tính là người bị hại, việc đầu tiên không nên an ủi tốt cảm xúc của tôi sao?"
Lời này vừa nói ra, Dương Chiến trực tiếp vỗ đầu, sao lại quên vị tiểu gia trước mặt này được chứ, đây mới là người đưa Dương gia vào chỗ chết.
"Dương Chiến tôi gây họa, tự tôi nhận lấy, đừng liên lụy đến Dương gia của tôi, muốn làm như thế nào thì tùy cậu."
Nói xong, Dương Chiến nghiêng đầu, một bộ đã biết cái chết sắp đến, muốn làm gì thì làm đi, dù gì tôi cũng chơi không nổi với cậu.
Diệp Lăng nở nụ cười:"Sao vậy? Dùng hành vi của lưu manh đối với tôi?"
"Cháu của ông có lỗi trước, sau khi ông đến, không phân tốt xấu đã uy hiếp tôi, nói năng lỗ mãng với tôi, còn dám ra tay đánh tôi."
"Hiện tại nói một cầu tùy tiện, không muốn liên lụy đến Dương gia của ông thì xong rồi à?"
"Còn nhớ câu vừa mới nãy ông nói với tôi không? Bây giờ thế giới rất tuyệt vời nhưng cũng rất bất đắc dĩ."
Nói xong lời này, nhất thời Dương Chiến thầm kêu không ổn, vừa muốn cầu xin tha thứ, Diệp Lăng đã gọi điện thoại ra ngoài, hơn nữa bậc loa ngoài ra.
"Xin chào Diệp tướng quân, xin hỏi ngài có phân phó gì!"
Số điện thoại của Diệp Lăng đã được lập hồ sơ ở các phân cục của Cục Di Năng, ngoài trừ những mệnh lệnh tuyệt đối của hai vị thủ trưởng kia, cho dù là Thần Phong cũng không được ra lệnh cho bọn họ.
"Có thể bắt người của quân đội không?"
Diệp Lăng nói rất nhẹ nhàng, đối với đám nhóc con không sợ trời không sợ đất, đều là Tu Võ giả của Cục Dị Năng mà nói, từng người đều rất thích chuyện náo nhiệt.
"Tướng quân nói cái gì vậy, nào có chuyện dám hay không dám, ngài đang ở chỗ nào!"
Đầu bên kia điện thoại rất hưng phấn, giống như muốn biểu hiện hết sức trước mặt Diệp Lăng, mà mặt Dương Chiến cũng nhất thời đen lại.
"Vậy là được, Quán lẩu Đại Cửu, là chi nhánh nào đó của nơi này, đến đây đi, mười phút."
Diệp Lăng nói xong, cúp điện thoại, ngồi trên ghế sô pha, nhìn Dương Chiến đang muốn nói lại thôi:"Đây là cái giá mà ông phải trả khi làm sai chuyện."
"Nếu như tôi là người thường, ông thử suy nghĩ xem kết cục sẽ như thế nào, sợ rằng không chết cũng tàn phế."
"Hơn nữa lấy thế lực của Dương gia ông, sợ rằng tôi có lên trời cũng không có đường, xuống đất cũng không có cửa, dù cho có báo cánh sát cũng không có chút khả năng nào."
"Cho nên mới nói, cái thế giới này không công bằng, lại rất công bằng."
"Chỗ không công bằng là một số người như Dương Gia Khang, vừa sinh ra đã ở độ cao có quyền lợi to lớn mà người khác dùng cả đời cũng không sánh bằng."
"Mà chỗ công bằng đó là, cuộc sống là một chuỗi thực vật tiêu chuẩn, không có người nào là vô địch, cho nên trước khi làm một việc nào đó, cần phải hiểu cái giá phải trả cho việc đó!"
"Mà sai lầm của ông chính là bất công, là bao che cho con cháu, tất cả ưu điểm của ông đều không che dấu được sai lầm này, mà đối với ông mà nói sai lầm này là trí mạng."
"Tôi không thể bởi những mặt khác tốt của ông mà bắt tôi giảng hòa với ông, tôi vẫn chưa khoan dung như vậy."
Dương Chiến ngẩn ra, tỉ mỉ nhớ lại những lời của Diệp Lăng, gã thực sự không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, hít sâu một hơi trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin tha thứ.
"Cho Dương gia tôi một con đường sống, van cậu!"
Đây là câu cuối cùng mà Dương Chiến cảm thấy mình có thể nói, còn những lời khác, như Diệp Lăng đã nói, vốn thế giới này không có sự công bằng, nhưng lại rất công bằng.
Diệp Lăng gật đầu:"Yên tâm, tôi không nhỏ mọn như vậy, người nào làm chuyện sai, thì người đó gánh chịu."
Nói xong, Diệp Lăng đứng dậy, xoay người rời đi, Vân Phi Dương cũng vội vàng đuổi theo, chỉ để lại Dương Gia Khang nằm trên mặt đất ngẩn người và Dương Chiến đang hối hận.
Phòng làm việc nào đó ở Tây Nam, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang xem tài liệu, đột nhiên điện thoại vang lên dồn dập, hắn nhận điện thoại.
Mấy giây sau, điện thoại của người đàn ông này rớt xuống mặt đất, khuôn mặt của hắn tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc, trong mắt là sự chấn động, sau đó thì nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy lửa giận, làm thế nào cũng không dập tắt được
Em trai của hắn bị Cục Dị Năng mang đi, đứa con phạm sai lầm lớn như vậy, thậm chí có khả năng liên lụy đến toàn bộ Dương gia, ngay cả hắn cũng phải cẩn thận một chút.
"Nghiệt tử !"
Người đàn ông làm quan chức cả đời, đã có rất nhiều danh hiệu thanh liêm, khóe mắt không khỏi chảy nước mắt. Vinh dự cả đời, đến tuổi già, đều bị đứa con bất hiếu làm mất đi những danh dự này
Chẳng qua trong nháy mắt, người đang ông đã nhặt điện thoại dưới đất lên, bắt đầu sắp xếp những chuyện khác, hắn nên vì Dương gia mà giữ lại những lực lượng tinh nhuệ nhất.
Ngày này, toàn bộ Tây Nam nổi lên một trận bão táp đáng sợ, dính đến rất nhiều người cao tầng, rất nhiều người thấp thỏm lo âu, rất sợ liên lụy đến mình
Nhưng không ai nghĩ đến, tất cả đều chỉ vì một con chó và một nổi lầu mà thôi