Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 409 - Chương 409: Cắn Một Miệng Lông

Chương 409: Cắn một miệng lông

Dương Chiến bị Cục Dị Năng mang đi, cuối cùng dưới sự gợi ý của Diệp Lăng, Cục Dị Năng đã giao Dương Chiến cho quân đội. Sau đó gã bị khai trừ khỏi Đảng, hình phạt khai trừ là hình phạt nghiêm khắc nhất của quân đội.

Mà dựa theo chuyện Dương Chiến bị trừng phạt nghiêm khắc, thì cũng đã ép đoạn video đang hot trên Internet xuống. Đây là một cái giá lớn, cũng là cái giá hy sinh để chặn miệng của dân chúng lại.

Về phần Dương Gia Khang thì bị người khác moi ra những chuyện xấu hắn làm trước kia, sau đó bởi vì hắn làm quá nhiều chuyện, Dương gia cũng không che chở được, cuối cùng bị còng tay bỏ tù.

Đương nhiên, dựa vào thế lực của Dương gia có thể để cho Dương Gia Khang đi tù như một hình thức, nhưng Dương Gia Khang vẫn phải bị nghiêm phạt.

Chú Ba của Dương Gia Khang, cũng chính là em trai thứ ba của Dương Chiến, từ một cán bộ của một thành phố lớn bị điều đến làm cán bộ ở một cơ quan cũ hẻo lánh, không có nhiều quyền lợi, tương đương với việc bị đoạt đi quyền lợi trung tâm trong tay.

Đến tận bây giờ, thế lực của Dương gia suy yếu nghiêm trọng, dòng chính đều ở trong tình trạng mong đợi. Duy nhất không bị liên lụy chính là cha của Dương Gia Khang, ông ta không có chuyện gì là được đổi lấy từ bình an của vô số người.

Tất nhiên, cô gái trang điểm xinh đẹp đăng đoạn video kia lên mạng, ngày hôm sau lúc đi du lịch đến thành phố bên cạnh, ở trên đường cao tốc bị một chiếc xe vận tải mất khống chế đụng chết tại chỗ, thịt nát xương tan.

Vì sai lầm của mình, cô ta trả giá bằng máu. Sợ rằng đến chết, cô ta cũng không biết tại sao xe vận tải đang chạy thật tốt kia, lại đột nhiên không khống chế được.

Mà những việc này, vẫn là Diệp Lăng bao dung thả cho Dương gia một con ngựa. Nếu không, khi Diệp Lăng thi triển toàn bộ năng lực, con quái vật Dương gia trong mắt người khác này sợ rằng cũng sẽ đổ nát.

Diệp Lăng không hề rời khỏi Tây Nam, mà ở lại chơi ba ngày với Vân Phi Dương, dù sao người ta cũng chạy tới vào giờ phút quan trọng.

Làm hay không làm gì không quan trọng, quan trọng là... Phần tấm lòng này đã rất tốt rồi.

Ba ngày nay, ăn uống giải trí đều do Vân Phi Dương phục vụ, mở miệng một tiếng thần tượng, gọi đến mức làm cho cả người Diệp Lăng cảm thấy sợ hãi, chẳng qua Thanh Y lại nghe đến rất vui vẻ.

Đi tham quan những cảnh đẹp nổi tiếng, quảng trường mỹ thực với những món ngon đặc sắc, đến những nơi có sản vật, phong tục, lễ hội địa phương. Ba ngày nay, mấy người giống như ngựa không ngừng vó đều đi một vòng toàn bộ Tây Nam.

Buổi tối, bên trong một khách sạn cao cấp ở Tây Nam, Diệp Lăng tắm rửa một chút, cảm giác cả người đều thoả mái. Ban ngày chạy một ngày, cả người đều là mồ hôi, rất khó chịu.

Sau khi giặt quần áo xong thì Diệp Lăng dang tay dang chân nằm thành hình chữ đại đầy thỏa mái trên giường, Tiểu Bạch thì lại giống như ngửi được mùi ngon mà hưng phấn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn TV kia.

"Cũng không biết cái con bê này có xem hiểu hay không, cứ nhìn lung tung thực con mẹ nó như Yêu tộc."

Diệp Lăng lắc đầu, sau này vật nhỏ này chính là lão tổ tông đứng đầu mang tai họa cho toàn bộ thế giới. Nha, ngày hôm qua lúc đi vườn bách thú vật nhỏ nhìn thấy lạc đà, vậy mà nói cái gì cũng không đi nữa.

Tròng mắt đều đỏ, vô cùng kích động, giống như đàn ông bị giam 20 năm trong ngục thấy được người đẹp cực phẩm, nhất định phải vọt vào chỗ nào đó một phen.

Diệp Lăng khuyên mãi, rốt cuộc cũng khuyên được, hắn thực sự không cách nào tưởng tượng kết quả khi Tiểu Bạch vọt vào bên trong đó.

Nói thế nào đây, chẳng lẽ giải thích cho vườn bách thú là lạc đà bị một con chó không biết xấu hổ cường bạo, đây cũng không phải là chuyện quan trọng.

Tiểu Bạch không chỉ háo sắc, quan trọng hơn chính nó giống với Thanh Y, đều thích ăn ngon, tất cả đồ ngon đều phải ăn một lần, thực sự là đi tới nơi nào thì sẽ ăn đồ ở nơi đó.

Lúc ở nhà hàng ăn được món ngon, hai gia hỏa này kêu la om sòm, cùng với tư thế điên cuồng gọi tất cả món ngon của Vân Phi Dương, trong nháy mắt làm cho tố hợp ba người một yêu bọn họ trở thành tiêu điểm.

Đừng nói Diệp Lăng, ngay cả Vân Phi Dương cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn đường đường là thanh niên tài giỏi nhất của Tây Nam, đi tới chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm, nhưng sẽ không phải là loại tiêu điểm này.

"Ngươi đó ai như ngươi, không có việc gì thì ăn cay làm cái gì, khoe khoang thân phận nhà giàu của ngươi làm gì, ở nơi này ngươi châm chọc bản vương làm gì, thực sự là ăn no rỗi việc."

Tiểu Bạch hết sức chăm chú xem ti vi nhưng lại rất khó chịu mà lầm bầm. Diệp Lăng nhất thời nóng nảy, này này, ngươi là tên khốn kiếp, sao ta phát hiện mấy ngày này miệng của ngươi lại độc như vậy.

"Haiz, ta nói cho ngươi biết, ngươi là tên khốn kiếp, mỗi ngày theo ông đây ăn uống miễn phí. Ta nói với ngươi nè, đừng kiêu ngạo như vậy, rước họa cho ông đây, ông đây liền vứt ngươi đi!"

"Cho ngươi ăn, cho ngươi uống, ta còn cho ngươi hưởng thụ phòng ở sang trọng như thế này, ngươi còn muốn làm phản à!"

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi nói. CMN, ta đây cũng là Đại Đế một đời, lúc nào lại rơi vào hoàn cảnh trở thành đối tượng mà chó cũng dám trào phúng, tuy rằng Tiểu Bạch không phải là chó.

Tiểu Bạch đang nằm ở trên giường ngẩng đầu lên, rất là nhân tính trợn mắt nhìn Diệp Lăng: "Bản vương ta cứ kiêu ngạo đó, ngươi có bản lĩnh thì cắn ta, dù sao ta cũng không sợ."

"Bản vương cắn ngươi là do ngươi phải chịu, nếu như ngươi cắn Bản vương, hì hì thì cắn được một miệng lông!"

Nhất thời trên trán Diệp Lăng xuất hiện ba vạch đen, mắt nhìn Tiểu Bạch cũng tái luôn rồi: "Ngươi là một súc sinh, lần đầu tiên ta phát hiện miệng chó lại có thể độc như vậy!"

"Có cần ông đây làm cho ngươi nổi tiếng luôn không, mang ngươi đến làm học trò của bậc thầy tấu nói nổi tiếng, tỉ mỉ đào tạo ngươi trở thành một con chó tấu nói*!"

(*Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)

Tiểu Bạch kêu chi chi vài tiếng, sau đó lập tức truyền âm lại: "Được đó, Bản vương ta rất vui lòng."

"Ta cảnh cáo ngươi, Bản vương ta là Hỗn Độn Thánh Thú, ngươi còn dám gọi ta là chó, ta liều mạng với ngươi!"

Diệp Lăng khoát tay áo nói: "Thôi đi, ngươi cũng chỉ mang theo cái tên Hỗn Độn Thánh Thú này thôi, ngươi đó, làm mất hết mặt mũi của tổ tiên nhà ngươi, ồn ào cái gì mà ồn ào."

"Nếu như ngươi cảm thấy khó chịu thì mau cút, ông đây lại quay về với cuộc sống yên ổn."

Diệp Lăng nói liên tục, bên cạnh Tiểu Bạch giơ chân trước lên gầm nhẹ: "Bản vương ta cứ quấn lấy ngươi đấy, ta xem ngươi làm thế nào đuổi ta đi."

"Ta cho ngươi biết, Bản vương ta quấn lấy ngươi là phúc phần của ngươi, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đổi thành người khác, không chừng còn phải quỳ xuống đất cầu xin ta đó."

Diệp Lăng trợn trắng mắt với Tiểu Bạch: "Ngươi cũng quá không biết xấu hổ đi, ta không muốn cái phúc phần này. Ở cùng với ngươi, không bị ngươi cắn chết thì cũng bị ngươi làm cho tức chết. Bị ngươi cắn, ta còn phải dùng tiền để đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại."

Một người một chó đấu võ mồm đấu đến tình trạng không quan tâm cái gì nữa. Mặc dù mỗi câu của Diệp Lăng đều làm tổn thương lòng của Tiểu Bạch, tuy nhiên lại trở thành phương pháp dụ dỗ nó.

Mỗi ngày một viên đạn bọc đường, Diệp Lăng tin tưởng, chờ đến khi trở thành tiên, dù hắn có cầm gậy gộc đuổi Tiểu Bạch đi, vật nhỏ này cũng sẽ ôm bắp đùi hắn kêu khóc không đi.

Đây gọi là dụ dỗ, để cho ngươi không thể từ chối. Hì hì, nghĩ tới đây Diệp Lăng không có ý tốt mà cười, sợ Tiểu Bạch nhất thời lại xù lông.

"Ai, ngươi là tên khốn kiếp, để ông đây hỏi một chuyện, hiện tại tu vi của ngươi đến trình độ nào rồi?"

Diệp Lăng rất tò mò, lúc ở Địa Phủ vật nhỏ đã là Độ Kiếp kỳ, sau đó chạy ra ngoài, cắn nuốt không biết bao nhiêu Âm Hồn, thực lực tăng lên một mảng lớn.

Kết quả vẫn là Địa Tạng Vương xách vật nhỏ này tới, kém chút nữa đã đánh chết nó. Ai bảo nó lại ra tay với Địa Tàng Vương, thực sự là cái tên muốn tìm chết.

"Ngươi hỏi làm gì, dù sao Bản vương đánh một tên Độ Kiếp Kỳ cũng chỉ cần một móng vuốt là đủ, ngươi cẩn thận một chút đi!"

Tiểu Bạch còn uy hiếp Diệp Lăng, Diệp Lăng cười ha ha: "Hì hì, ngươi có gan thì xông tới đây, ông đây dạy ngươi cách làm người, a phi dạy ngươi cách làm chó!"

"Bản vương ta liều mạng với ngươi, ta không phải là chó!"

Đang lúc Tiểu Bạch muốn xông đến chỗ Diệp Lăng, đột nhiên cửa phòng mở ra. Sau cửa phòng của Diệp Lăng là một người đàn ông trung niên, đeo mắt kính, sắc mặt tiều tụy.

Bình Luận (0)
Comment