Diệp Lăng nhìn người đàn ông xa lạ ở bên ngoài cửa, chưa gặp qua bao giờ, có thể khẳng định là chưa gặp qua.
"Không phải là ông đi sai phòng rồi chứ?"
Diệp Lăng cũng rất lễ phép hỏi, hắn là người làm công tác văn hóa giáo dục, có tố chất rất cao, không thể đánh đồng với con chó trong phòng này được.
Người đàn ông trung niên cũng mỉm cười: "Không nhầm đâu, hai ngày này đã nghĩ đến quấy rầy Diệp tiên sinh, nhưng sợ Diệp tiên sinh không gặp tôi, nên hôm nay mới tới đây."
"Dương Gia Khang là con trai tôi, Dương Chiến là em trai của tôi, tôi là Dương Minh."
Người đàn ông này vừa nói chuyện vừa đưa tay ra, Diệp Lăng thì lại ngẩn ra. Hắn không ngờ người này là cha của Dương Gia Khang.
Làm gì đây, là tới tìm ngược hay muốn như thế nào, hơn nửa đêm, không phải là muốn trộm đến cho hắn một đao chứ.
Diệp Lăng cùng học xấu với Tiểu Bạch và Thanh Y, hắn thiếu chút nữa đã bức ép những phần tử tích cực, đoán chừng cả chính phủ cũng phải trao giải thưởng huy chương gì đó cho hắn.
"Được, vào phòng rồi nói chuyện." Diệp Lăng cười cười, mời Dương Minh vào phòng.
Đưa tay không đánh mặt người tươi cười, hơn nữa dáng vẻ của tên này cũng không giống hưng sự vấn tội, mẹ kiếp, hắn còn để lại đường lui cho bọn họ đó.
Vào phòng, Dương Minh ngồi xuống trước một cái bàn tròn, hít sâu một hơi, nhìn Diệp Lăng đang rót nước cho hắn, mở miệng: "Diệp tiên sinh đã xử lý nhẹ tay, tôi đại biểu cho Dương gia đến cám ơn cậu."
Ông ta đã hỏi thăm rõ ràng, bối cảnh của Diệp Lăng làm cho trong đầu ông ta không dậy nổi một tia trả thù nào. Diệp Lăng giống như một tòa núi lớn đè nặng trong lòng ông ta, khiến ông ta không thở nổi.
Nếu như Diệp Lăng thực sự phá hoại Dương gia, hiện tại ông ta cũng không thể ngồi ở chỗ này, ngồi ở vị trí vững như núi Thái Sơn làm cho vô số người mơ ước trông mong.
"Không cần cảm ơn tôi, tội của Dương gia không đáng chết, chẳng qua người làm sai chuyện phải nhận một chút trừng phạt, còn về những chuyện khác thì không có quan hệ gì với tôi."
Diệp Lăng chậm rãi nói, quả thật hắn không ra tay với những người khác của Dương gia. Nếu không, Dương Minh cũng không thể ngồi trước mặt hắn. Nếu hắn thật sự muốn động vào một người, lấy địa vị bây giờ của hắn thì là chuyện quá dễ dàng.
"Đúng, cho nên tôi mới phải đến cảm ơn Diệp tiên sinh, cũng thay mặt cho cha của tôi mang một câu cảm ơn đến ngài."
Sắc mặt Dương Minh nghiêm túc, khi nhắc tới cha của ông ta, ông ta vẫn luôn kính trọng, Diệp Lăng cũng gật đầu, hắn cũng tràn đầy kính nể đối với vị lão nhân vượt qua đường dài núi tuyết kia.
Dưới bối cảnh và thời kỳ lúc đó, bất kể là ai đều đáng tôn trọng, ít nhất, là bọn họ cứu vớt quốc gia này.
"Tôi nghĩ, nếu như Diệp thiếu có gì phân phó về sau Dương gia chúng tôi có thể vì ngài xông pha khói lửa."
Lời Dương Minh thay đổi, từ Diệp tiên sinh biến thành Diệp thiếu, từ cảm ơn biến thành phân phó, Diệp Lăng cũng ngẩn người, đã biết có ý gì.
Ý của Dương Minh rất đơn giản, là muốn lôi kéo toàn bộ Dương gia dựa vào chiếc thuyền lớn Diệp Lăng này. Chỉ cần có thể dựa vào Diệp Lăng, tất cả tổn thất đều không tính là gì.
Thậm chí Dương gia còn có khả năng phát triển lên một bước, cái này cũng khó nói, dù sao đến vị trí của Dương Minh cần phải suy tính được mất cho toàn bộ gia tộc.
Thật đúng là một lão cáo già. Chính khách là loại người vĩnh viễn hắn không thể hiểu được trong đầu bọn họ suy nghĩ gì, có thể quyết định trong vòng một giây, cũng có thể thay đổi trong vòng một giây.
"Dương tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta vừa mới có ân oán, ông lại nói ra những lời này hình như có phần không ổn?"
Diệp Lăng cười nói, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất thong thả. Ông nói hai nhà chúng ta có thù với nhau, ông chạy qua đây muốn ôm bắp đùi của tôi, tôi có thể tin sao?
Tôi còn sợ bị ông đâm một đao sau lưng đây. Chuyện này cũng khó mà nói chắc được, dù sao lòng người khó dò, người nào cũng có hai mặt cả.
Tất nhiên, dù Dương Minh có âm mưu gì, Diệp Lăng cũng tuyệt đối cười mà vượt qua, dưới thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu chỉ là lời nói suông mà thôi.
Dương Minh không tức giận bởi vì Diệp Lăng nghi ngờ. Đây là chuyện rất bình thường, đổi lại là ông ta cũng sẽ phải suy nghĩ nhiều một chút, dù sao xã hội bây giờ cũng rất phức tạp.
"Diệp thiếu yên tâm, tôi cũng không dám đùa giỡn thủ đoạn gì với ngài, lấy thủ đoạn và thực lực của Diệp thiếu, muốn làm cái gì, tôi nghĩ cũng rất dễ dàng."
Lời này không phải Dương Minh nịnh bợ Diệp Lăng, mà là cảm thán. Một thanh niên mới hai mươi tuổi, vẫn còn chưa cưới vợ sinh con, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã lột xác lớn như vậy.
Trước kia chẳng qua hắn chỉ là một học sinh bình thường, tùy tiện một người giàu có cũng có thể bóp chết hắn, nhưng bây giờ, đừng nói quyền quý, coi như là cao tầng muốn động vào hắn, cũng phải suy nghĩ một chút.
Không nói đến những cái khác, một tập đoàn Hoa Mỹ của người ta đã là doanh nghiệp đứng đầu thế giới, kéo theo hơn nửa kinh tế của Hoa Hạ, nói ra những lời này cũng không phải là khoa trương.
Nếu như ngươi động vào hắn, không có gì, nhưng ngươi phải suy nghĩ kĩ hậu quả của việc này.
Diệp Lăng gật đầu, cười nói: "Tôi thực sự phát hiện, người như các ông đúng là suy nghĩ quá nhiều. Chẳng qua cũng là bình thường, người không vì mình trời tru đất diệt mà."
"Hơn nữa tôi nghĩ, chú Mạc sẽ rất vui vẻ khi có người bạn này, ông nói phải không?"
Hiện tại bên cạnh Diệp Lăng có hai đại gia tộc, Diệp gia, Mạc gia ở Đế Đô. Hai đại gia tộc này giống như tàu sân bay mang theo không ít người Hoa Hạ vững vàng tiến về phía trước.
Cũng có rất nhiều người muốn lên hai chiếc tàu sân bay này, đáng tiếc không có tư cách đi lên.
"Diệp thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm mất mặt Diệp!"
Dương Minh vừa nghe, nhất thời vô cùng kích động. Mạc Tử Đạo, đây chính là người đứng đầu ở thế giới phàm tục này. Qua mấy năm nữa, rất có khả năng trở thành đại nhân vật đứng đỉnh phong.
Đừng nhìn bây giờ Dương Minh là nhân vật đứng đầu thành phố, là quan phụ mẫu*, nhưng chỉ cần một lời của Mạc Tử Đạo thì ông ta sẽ phải cút, đây chính là quyền thế, quyền thế khiến người ta khiếp sợ.
*Cán bộ lớn của một tỉnh, một huyện.
"Được, làm rất tốt là được, canh chừng tốt đứa con trai khốn kiếp kia của ông. Nếu như còn dám làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, tôi là người đầu tiên không tha cho hắn."
Diệp Lăng gật đầu nhắc nhở ông ta, thật ra tiền đồ của Dương Minh vẫn rất sáng lạn, hiện tại trong luật hành chính với số tuổi của ông ta đủ để cho ông ta có cơ hội đi đến Đế Đô, trở thành một bộ trưởng.
"Yên tâm đi Diệp thiếu, tôi nhất định sẽ không phụ hi vọng của Diệp thiếu, hơn nữa tôi cũng sẽ dạy dỗ thật tốt đứa con hỗn trướng kia của tôi, để cho nó làm người thật tốt."
Dương Minh vô cùng kích động, có thể dựa vào thuyền lớn Mạc gia kia, như vậy sau này đối với ông ta mà nói tuyệt đối là có ích mà không có chút tổn hại nào.
Quan trọng hơn chính là, dựa vào Diệp Lăng, chẳng khác nào cũng dựa vào Diệp gia, dựa hai đại gia tộc trong mấy đại gia tộc đứng sừng sững không ngã của Hoa Hạ đủ để cho con đường sau này của Dương Minh được thuận lợi.
"Được, tôi thấy Tây Nam là nơi không tồi, tôi sẽ để tập đoàn Hoa Mỹ tới đây đầu tư, tôi vừa mới làm ra rượu, lúc này đây Bí thư Dương nên tuyên truyền cho tôi một chút."
Diệp Lăng vừa nói ra lời này, Dương Minh càng kích động hơn, đây rõ ràng là Diệp Lăng tặng cho ông ta một khoản thành tích đậm mà.
Mặc kệ ở nơi nào, có một nơi phát triển kinh tế, đều là thành tích quan trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao vô số cán bộ đều muốn dựa vào các xí nghiệp lớn để mời họ đến đầu tư.
"Yên tâm Diệp thiếu, tôi thay ngài làm thủ tục, tuyệt đối sẽ tìm cho ngài mảnh đất màu mỡ phong thủy không tồi."
Dương Minh vô cùng kích động, lúc này đây thực sự có cái phúc trong cái họa. May mà Diệp Lăng không so đo, nếu không, Dương gia sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm càng sẽ không có được cơ hội lớn như ngày hôm nay.
Cho nên Dương Minh một người lớn hơn Diệp Lăng hai mươi tuổi, mở miệng là gọi một tiếng Diệp thiếu, gọi rất là trôi chảy.