Sau khi nhân viên của cửa hàng áo cưới cầm mấy áo cưới đã sớm được chọn đến trang viên, mỗi một người đều sửng sốt.
Lưu Xảo, Lâm Vũ Tình, Táng Hoa, Ninh Ngọc San, Mộ Ngưng Hàm, Vương Ngưng Mị, Alice, Trầm Nguyệt Tâm, Hàn Thanh Tâm mỗi người đều là mỹ nữ quốc sắc thiên hương, đang hưng phấn chọn áo cưới cho mình.
Chuyện này mang một ý nghĩa, một chú rể, chín cô dâu?
Hơn nữa mỗi người đều là mỹ nữ tuyệt sắc, ngay cả người nước ngoài cũng có, mỗi người đều có vẻ đẹp khác nhau, nhưng đều rạng rỡ sáng chói mắt.
Người bình thường có được một người trong số này đều đã vô cùng kích động rồi, thậm chí có thể lấy tuổi thọ của mình để đổi. Nhưng rốt cuộc kiểu đàn ông như thế nào mà có thể đồng thời có được chín đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành này?
Sau khi Diệp Lăng không được tự nhiên mặc một bộ tây trang đi ra, trong nháy mắt tất cả nhân viên cửa hàng áo cưới đều thất vọng.
Mặc dù tướng mạo của người thanh niên này không tệ, cũng coi như là đẹp trai, nhưng vẫn có khoảng cách nhất định với định nghĩ đẹp trai. Chẳng qua trên người mặc một bộ tây trang, vẫn có chút ý vị.
Nhưng xin nhờ, người như thế có thể kiếm được cả bó to. Người có thể có được chín đại mỹ nữ này, không dám nói những thứ khác, tối thiểu cũng phải có sắc đẹp và ngoại hình như Phan An, giá trị con người cũng phải nổi bậc.
Nhân viên đang lắp đặt thiết bị xung quanh đánh giá Diệp Lăng không khỏi chắt lưỡi gật đầu, xem ra không thể dựa vào giá trị con người. Chẳng qua nếu nói ngoại hình này hợp với chín đại mỹ này cũng quá miễn cưỡng rồi.
Diệp Lăng không được tự nhiên lôi kéo quần áo, bất mãn lẩm bẩm: "Ngày hè đã nóng chết rồi còn mặc kín mít như thế, thế nào, đây là muốn nổi rôm à?"
Mà lúc này, chín cô gái mặc áo cưới chậm rãi đi ra, sắc mặt mỗi người đều rất hồng hào, trắng nõn như hoa. Áo cưới có đầy đủ màu sắc, có trắng tinh khôi như tuyết, có xanh lá như cỏ.
Có phấn hồng như đào, có xanh thẳm như bầu trời, có chạm khắc, có nụ hôn, có cánh hoa, váy đuôi vừa người.
Nói chung, trong nháy mắt chín người xuất hiện liền làm cho tất cả các nhân viên cửa hàng rung động. Từng người đều trừng mắt há miệng, con mắt đều nhìn chằm chằm về phía trước, đây quả thực là muôn hoa đua nhau khoe sắc.
Giờ phút này, tất cả thành ngữ, đều không thể hình dung được vẻ đẹp của các cô. Đặc biệt là sau khi mặc váy cưới vào, cái loại khí chất đặc biệt quyến rũ mềm mại như yêu tinh.
Từng nụ cười đều xinh đẹp tràn đầy mềm mại, mỗi một động tác, đều có thể tác động đến trái tim của đàn ông.
Diệp Lăng xem đến choáng váng. Các cô là người đã từng đối mặt với những chuyện lớn lao, nhưng khi các cô thấy Diệp Lăng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, đều không khỏi thẹn thùng cúi đầu, hành động này làm cho Diệp Lăng như mở cờ trong bụng, .
"Ấy, các em thật đẹp, ha ha, ông đây thật lòng chịu thua rồi, sự mong mỏi chờ đợi đến ngày cưới này, thật đáng giá!"
Diệp Lăng cười ha ha, một bên nhân viên công tác cũng đều gật đầu, một người trong đó cười nói: "Mọi người, chúng ta vẫn làm việc nhanh lên đi, chụp xong cảnh bờ biển, chúng ta tranh thủ hôm nay làm xong là có thể lên máy bay, ngày mai đến thảo nguyên chụp bộ ảnh thứ hai."
Nghe được lời này, Diệp Lăng nhất thời sửng sốt: "Cái gì? Máy bay? Thảo nguyên? Có ý gì?"
Kháo, một bộ ảnh cưới, lại chuẩn bị đi khắp Hoa Hạ, trước biển sau thảo nguyên, có phải là quá điên cuồng rồi không.
"Anh có ý gì đây, đây chính là chuyện cả đời, anh cũng không thể để chúng em cảm thấy tủi thân được. Hơn nữa, vốn chúng em đã rất tủi thân, rốt cuộc anh có đồng ý hay không!"
"Đúng vậy, đi thảo nguyên thì thế nào, chúng em vẫn luôn muốn đi thảo nguyên, khắp nơi đều là dê bò, gió thổi lay đồng cỏ, bầu trời xanh biếc, như thế nào, em rất muốn đi."
"Anh không cho đi? Đao em giấu trong người, đã lâu chưa ra khỏi vỏ rồi."
Táng Hoa nói như thế, mặc dù là nữ vương sát thủ đại danh đỉnh đỉnh, cũng có chút không chịu nhường bước đối với vấn đề chụp ảnh cưới này, chuyện cả đời sao có thể qua loa như vậy được?
Diệp Lăng xấu hổ, lúc đầu cô gái trước mắt này mềm mại như hoa nhưng chỉ trong nháy mắt giống như biến thành người khác vậy, trở thành cô gái đanh đá, vì niềm tin của mình mà không dao động chút nào.
"Không phải, các em hiểu lầm anh rồi, ý của anh là, đường xá quá xa quá vất vả, sẽ làm cho các em chịu không được. Hơn nữa, sau này cũng có thể chụp mà, mỗi năm chúng ta đều sẽ chụp một bộ, đổi những phong cảnh khác nhau, chụp cho đến khi già thì thôi."
Diệp Lăng vội vàng lau mồ hôi trên trán mình, lắp bắp nói. Lúc này không thể để quả bom tức giận của các cô nổ mạnh được, bằng không mình sẽ bị nguy hiểm.
Nghe xong lời này, cảm xúc của các cô gái đều ổn định hơn rất nhiều, Hàn Thanh Tâm gật đầu, vẻ mặt trở nên dịu dàng: "Coi như giống như lời anh nói nhưng sau này chụp thì không còn cảm giác giống như này nữa."
"Anh có biết đây là kỷ niệm một lần trong đời không, cho nên anh nói mỗi năm chụp một bộ ảnh cùng được, thế nhưng bây giờ không thể không chụp!"
Diệp Lăng sững sờ, trong nháy mắt cảm giác được vị đắng, má nó đây không phải là hắn tự đào hố cho mình sao, thật bi thương mà.
"Không nói nữa, đi! Xuất phát, nhanh nhanh." Diệp Lăng bất đắc dĩ phất tay, các cô gái còn lại nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Diệp Lăng thấy vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, cười ha hả lộ ra cả hàm răng, nhất thời nụ cười cực kỳ rực rỡ.
Vương Thục Phân vội vàng lo lắng nói: "Tiểu Lăng, con hãy chăm sóc Alice, Thanh Tâm và Ngọc San cho tốt, nếu xảy ra vấn đề gì mẹ sẽ không tha cho con đâu, ra ngoài nhất định phải chú ý!"
Được, có một đầu sỏ gây sức ép, Diệp Lăng chỉ phải ngoan ngoãn gật đầu, loại này đối xử đặc thù, mấy cô gái khác đều rất ao ước nhưng lại không đố kỵ.
Ai bảo các cô không mang thai trước, trong nháy mắt sáu cô gái còn lại đều vô cùng ước ao, nhìn về phía Diệp Lăng.
Diệp Lăng cảm giác được ánh mắt độc ác kia, trong nháy mắt chân đã mềm nhũn, cái quái gì vậy, không phải lại chuẩn bị vào buổi tối diễn cuộc chiến ác liệt đi, mệt mỏi quá, đây là muốn ép khô hắn sao.
Chiếc xe chụp ảnh cưới chậm rãi xuất phát, mười mấy vệ sĩ của Trầm Nguyệt Tâm cũng đều đi theo, không phải lo lắng đến an toàn của bọn Diệp Lăng, mà đây là trách nhiệm của bọn họ.
Trên bờ cát rất hiếm dấu vết con người, mỗi một người vệ sĩ đều quét mắt nhìn xung quanh, mà chín người Trầm Nguyệt Tâm mặc áo cưới xinh đẹp, phụ trợ cho các cô giống như tiên tử rơi xuống trần gian, có chút dáng vẻ không ăn khói lửa.
Một người lại một người bày ra từng loại tư thế, khẽ mỉm cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Lễ cưới nửa tháng sau, các cô rất chờ mong.
Diệp Lăng cũng dựa theo đó làm ra các loại tư thế, đúng là rất mệt, tuy nhiên lại mệt hạnh phúc.
Đưa mắt nhìn ra khắp thế giới, ai có thể giống như hắn có được chín cô vợ như hoa như ngọc này sao, lại có mấy người, có thể có được bực hạnh phúc này, tuyệt đối có thể làm cho tất cả đàn ông ao ước muốn chết.
Một ngày này, buổi trưa mấy người đều ăn rất ít, tạm thời đã vượt qua, Diệp Lăng mệt như chó, thở hồng hộc.
Mà đến cuối cùng tư thế và nụ cười của các cô gái đều có chút không giữ được, ngay cả nụ cười hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng, cũng đều có chút cương cứng không được tự nhiên.
Nhưng đội nhân viên của cửa hàng áo cưới này quá chuyên nghiệp, một lần lại một lần chụp, làm cho Diệp Lăng mệt, lao lực quá độ.
Mà các cô gái còn lại, lại tràn đầy tình cảm mãnh liệt, loại chuyện này, đàn ông có cảm giác khác hoàn toàn với phụ nữ.
Một ngày chậm rãi trôi qua, đến lúc gần tối, máy bay của tập đoàn Hoa Mỹ chở Diệp Lăng và mười mấy người cùng với hơn hai mươi nhân viên của cửa hàng áo cưới bay lên cao.
Còn vệ sĩ thì ở lại Đông Hải. Không có người nào biết, máy bay vừa cất cánh, đã có một người gắt gao nhìn chăm chú vào quỹ đạo bay của máy bay.