Phía Tây của thảo nguyên rộng lớn, đất đai màu mỡ, dê bò đang đi dạo trên bãi cỏ đầy gió thổi, đây chính là một vùng đầy trù phú màu mỡ hợp phong thủy.
Mấy ngàn năm nay, nơi đây đi ra vô số người mạnh mẽ người, nhảy lên lưng ngựa nắm loan đao, giết ra vô số sự tích hùng vĩ.
Mà bây giờ, nơi đây đã trở thành thánh địa du lịch của vô số người. Từng dấu vết văn hóa thần kỳ, người dân thảo nguyên nhiệt tình, cùng với bầu trời rộng lớn, làm cho nơi đây trở thành điều kiện tốt nhất để trở thành thánh địa du lịch.
Hàng năm người tới nơi này du lịch nhiều vô số kể, không biết bao nhiêu người ôm giấc mộng đi tới vùng đất tràn đầy sự sống này.
Một người đàn ông đẹp trai hai tay đút vào trong túi quần, có chút giống với minh tinh đang hot Hoàng Hiểu. Y mặc một bộ T-shirt màu đen, lạnh nhạt nhìn về phương xa.
Y chính là thái tử nổi danh Tây Bắc, tất nhiên không phải là người của chính đạo, mà là một loại khác, mấy đời gia tộc đều có người bước chân vào thế giới ngầm, hiện tại thế lực của gia tộc y có tiếng tăm lừng lẫy ở Tây Bắc.
Tiêu Thiên Long, một cái tên rất ngông cuồng, cũng làm kinh sợ vô số người trẻ tuổi cùng thế hệ. Tiêu Thiên Long rất ngông cuồng, ai cũng không để vào mắt, hơn nữa cũng rất háo sắc.
Không phải sao, lúc này y dẫn theo một hoa khôi hệ biểu diễn đến đây, lấy cớ du lịch mà đi tới nơi này cùng với bạn bè, lái xe sang trọng dẫn theo người đẹp.
Một cô gái mặc quần jean đeo ba lô đi tới bên cạnh y, cô gái này rất xinh đẹp, chẳng qua trang điểm rất đậm, làm xấu đi gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô.
"Tiêu thiếu, vào lúc này sao có hứng thú đến đây. Buổi chiều trên thảo nguyên rất nóng, sao lại đứng phơi nắng chỗ này." Cô gái dịu dàng nói.
Tiêu Thiên Long lắc đầu: "Tôi muốn nhìn thử, rốt cuộc dân tộc rong ruổi trên lưng ngựa có gì khác với chúng ta. Xem thử chế độ làm việc và nghỉ ngơi, thói quen của bọn họ."
"Truyền kỳ của bọn họ như sấm vang lên bên tai tôi, chẳng qua tôi thấy mấy ngài năm trước đi ra mấy yêu nghiệt, cũng không phải là chuyện gì lạ. Nếu như tôi sinh ra ở niên đại đó, Tiêu Thiên Long tôi sẽ không thua bất kỳ người nào!"
Tiêu Thiên Long nói như thế, y rất ngông cuồng, ngông cuồng không có giới hạn. Toàn bộ Tây Bắc y chỉ sợ một người đó chính là lão thái gia Tiêu gia, đây chính là kiêu hùng đã trải qua chiến loạn.
Cô gái gật đầu, trong mắt toát ra nhiều ánh sáng, Tiêu Thiên Long, thanh niên làm cho tất cả côn đồ ở Tây Bắc đều sợ, y có thế lực rất lớn lao.
Không dám nói cái khác, tối thiểu có thể nằm trong tay quyết sinh sát của thế giới ngầm, có vài phần phong phạm vương giả.
Đúng lúc này, đột nhiên từng chiếc xe Hummer dừng cách đó không xa, từng cô gái có ngoại hình xinh đẹp đi xuống xe, trên người mặc áo cưới.
Phía sau là từng nhân viên chụp ảnh khẩn trương, vội vã điều khiển cameras, xem xét ánh sáng và hoàn cảnh xung quanh, chuẩn bị tiến hành quay chụp.
Một thanh niên mặc âu phục nghiêng người dựa vào Hummer, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, vô lực nhìn các cô gái đang vô cùng cao hứng kia.
Bọn họ chính là đoàn người Diệp Lăng, mấy người này đã chụp hình cả ngày ở thảo nguyên, một lát nữa là sẽ đến buổi tối, chỉ còn lại mấy cảnh là có thể kết thúc.
"Diệp thiếu, tôi đi xung quanh thương lượng với người ở đây mướn lều trại một chút, buổi tối mời một người nấu ăn đến, đến nướng dê nguyên con, chúng ta ăn mừng một trận."
Quản lý của cửa hàng áo cưới cười nói, đây chính là một khách hàng lớn. Vì đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cho nên quản lý của cửa hàng áo cười đều tự mình đi xử lý mọi chuyện.
Diệp Lăng gật đầu: "Đúng đúng, vất vả một ngày rồi, sớm nên làm như vậy, đúng, nướng cả hai con dê luôn, tôi còn có một con chó, khẩu vị của nó rất lớn."
Vừa nói chuyện, Diệp Lăng ném Tiểu Bạch đang buồn chán run rẩy xuống xe, nhóc này cũng đi theo tới đây, hết cách rồi, bởi vì các cô gái cầu xin, cho nên Diệp Lăng mới để nó theo.
Đột nhiên Tiểu Bạch xuất hiện giống như một con sư tử khổng làm cho vô số nhân viên cửa hàng áo cưới nhìn mà thèm. Nhóc này cũng quá đẹp rồi, bộ lông cả người giống như máu, đi đường rất có khí thế, vốn không thể so với chó hay sư tử gì.
Tiểu Bạch giống như vương giả, giống như vua của nhân gian chậm rãi đi cả vùng đất này, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
"Ta đi chơi đây, các ngươi cứ chơi đi."
Tiểu Bạch nhìn thảm cỏ xanh của thảo nguyên rộng lớn, nhất thời tinh thần tỉnh táo, truyền âm cho Diệp Lăng, bốn chân trãi rộng, điên cuồng chạy về phía trước.
"Diệp thiếu, sẽ không mất chứ, động vật quý giá như vậy, mất đi cũng thực đáng tiếc, chúng ta bắt nó về đi?" Một gã nhân viên quay phim lo lắng hỏi.
Dựa theo bọn họ nghĩ, nhất định là Tiểu Bạch rất đắt, giống với sư tử hổ báo trong truyền thuyết, nếu không, làm sao có dáng vẻ đẹp trai, khí phách như thế.
Diệp Lăng lắc đầu: "Không sao, súc sinh này biết đường trở về, nếu không trở về kịp lúc thì cho nó chết đói!"
Nói xong, hắn liền bắt đầu chụp ảnh, từng cô gái như hoa như ngọc đứng bên cạnh Diệp Lăng, hoặc hạnh phúc tựa vào nhau, hoặc ngọt ngào ôm nhau, làm cho người bên ngoài hâm mộ đến chết.
Mà cách đó không xa, Tiêu Thiên Long nhìn mấy cô gái trước mắt này, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên. Mấy cô gái này mỗi người đều khuynh quốc khuynh thành, so sánh với nhau, cô gái bên cạnh y giống như mặt hàng ở ven đường, quá tầm thường.
"Thiên Long, thế nào, xem ra cậu có ý với các cô gái đấy rồi?"
"Đúng vậy, ha hả, mấy cô gái này rất xinh đẹp, đều là cực phẩm, làm trong lòng tôi đều ngứa ngáy."
"Chẳng qua người ta lái Hummer tới, chắc là có chút bối cảnh, Thiên Long cậu cần phải cẩn thận một chút đừng chưa ăn thịt được lại rước lấy một thân xui xẻo."
"Chỉ là sao lại chỉ có một chú rể, chín cô dâu. Các cô gái này đang suy nghĩ gì vậy, sẽ không phải là một đoàn làm phim nào đó đang đùa giỡn chứ, nếu không thì chuyện này là không thực tế rồi."
Lúc này, phía sau Tiêu Thiên Long là sáu thiếu gia trong ngực đều ôm gái đẹp đi tới, nói đùa với Tiêu Thiên Long. Chẳng qua trong mắt bọn hắn đều có một ngọn lửa hừng hực, không chút nào che dấu.
"Ah, bối cảnh? Cũng chỉ là phú nhị đại mà thôi, đối với tôi mà nói, cái này thì nhằm nhò gì, lão tử rất vui mừng nói chuyện với bọn họ."
Tiêu Thiên Long khinh thường nói, ở vào vị trí này của y, phú nhị đại chó má gì, cũng không phải là người có mấy ngàn thuộc hạ dám liều mạng dưới tay?
"Thiên Long, như thế nào đây? Em đi giúp anh hỏi thăm tình hình thực tế của mấy cô ấy?" Hoa khôi bên cạnh Tiêu Thiên Long nắm cánh tay Tiêu Thiên Long nhẹ nhàng cười nói, trong giọng nói không có chút đố kị hâm mộ và ghen ghét nào.
Trong lòng cô ta rất rõ ràng, Tiêu Thiên Long không thật lòng với cô ta, chỉ là vui đùa mà thôi, mà cái cô có thể nhận được chính là lợi ích thực tế.
"Dùng cô? Vậy tôi còn được tính là đàn ông sao?" Tiêu Thiên Long khinh thường nói.
Tiêu Thiên Long rút ra một điếu Gấu Mèo Nhỏ trong túi quần, ngâm trong miệng châm lửa hung hăng hít vào một hơi. Nhìn về phương xa, khí chất lạnh lùng, đúng là có chút dáng vẻ cao quý.
Cách đó không xa, các cô gái mỗi người một khí chất, có thanh xuân, có nữ vương, có cao ngạo, có lạnh lùng, có ngự tỷ. Các cô đều làm cho trong lòng Tiêu Thiên Long nổi lên dục vọng muốn chinh phục.
Chỗ hẹn hạ của con người chính là, không có được, sẽ vĩnh viễn phá hư nó. Nếu chiếm được, chơi không được bao lâu sẽ cảm thấy chán.
Mà đối với Tiêu Thiên Long mà nói, y coi thường bá vương ngạnh thượng cung.
Vừa lúc đó, cách đó không xa cuối cùng bọn Diệp Lăng đã hoàn thành việc quay chụp, Tiêu Thiên Long cười nhạt: "Đi thôi mấy anh em, đi tới chào hỏi bạn bè đến từ phương xa nào."