Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 431 - Chương 431: Kinh Ngạc

Chương 431: Kinh ngạc

Cách đó không xa, Diệp Lăng ngồi dưới đất, đau khổ vuốt ve chân nhỏ của mình.

Quá mệt mỏi, chuyện này còn mệt hơn chuyện hắn đánh nhau với Tiên Đế nữa. Hiện tại miệng đều tê dại, cả một ngày nở nụ cười, khóe miệng cũng trở nên run rẩy rồi.

Cách đó không xa, đoàn người Tiêu Thiên Long chậm rãi đi tới chỗ bọn người Diệp Lăng, Diệp Lăng nhìn bọn họ một chút, cũng không để ý nhiều.

Còn các cô gái tất nhiên cũng không có chút hứng thú nào. Chỉ là sau khi Tiêu Thiên Long đi tới nơi này, thì trực tiếp đặt mông ngồi trước mặt Diệp Lăng, đưa tay ra.

"Xin chào, tôi tên là Tiêu Thiên Long, có thể gặp nhau ở đây chính là chuyện không dễ dàng. Chỗ sâu bên trong thảo nguyên cũng không phải là nơi tốt để du lịch, nên chuyện gặp gỡ này cũng tính là duyên phận rồi."

Tiêu Thiên Long rất thân sĩ nói. Rất khó tưởng tượng, y đường đường là thái tử hắc đạo, có thể nói ra lời lịch sự như thế, xem ra giáo dưỡng cũng không tệ lắm.

Diệp Lăng nhìn y một cái, gật đầu, cũng đưa tay ra, vươn tay không đánh mặt tươi cười: "Ừm, đúng là duyên phận, tôi tên Diệp Lăng."

"Diệp huynh đệ, sao lại tới nơi này chụp ảnh cưới, mấy cô gái này không phải đều là vợ của anh đi."

Tiêu Thiên Long cười nói, Diệp Lăng cũng xấu hổ cười. Trả lời như thế nào đây, đáp án này có thể làm thế tục kinh hãi, xã hội hiện tại cũng không thể chấp nhận được.

"Người anh em, buổi tối chúng ta tụ tập lại tổ chức một buổi tiệc lửa trại chứ. Gặp nhau chính là duyên phận, cũng không thể đẩy duyên phận ra ngoài được."

Một thanh niên ôm một cô gái cười nói, Diệp Lăng nhìn gã một cái, lắc đầu: "Không cần, chúng tôi nhiều người, mọi người chơi đi, chơi vui vẻ chút."

Tiêu Thiên Long gật đầu, cũng không nói gì. Chẳng qua thanh niên đưa ra đề nghị này lại có chút khó chịu, từ trước đến giờ không ai dám làm như vậy với gã.

"Đã như vậy thì chúng tôi cũng không bắt buộc.” Tiêu Thiên Long vừa nói chuyện vừa đi tới bên cạnh Ninh Ngọc San.

Mặc dù nói Ninh Ngọc San mang thai, nhưng thân thể cũng không có thay đổi gì, vóc người rất nóng bỏng. Hơn nữa mang thai làm cho cô càng thêm có hương vị phụ nữ. Huống chi nghề nghiệp của cô càng làm cho cô có một loại phong tình khác.

"Xin chào tiểu thư, khí chất của cô tốt như vậy, nhất định gia cảnh cũng không tệ." Tiêu Thiên Long cười nói.

Ninh Ngọc San ngây cả người, cười nói: "Không có gì, cha của tôi là nhân viên công vụ, còn lại thì không có."

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, nói vậy nhất định cô đã tiếp thu được nền giáo dục rất tốt. Không biết ở trên thảo nguyên này, tâm trạng của cô như thế nào khi ở cùng người cô yêu, tôi nghĩ nhất định sẽ rất tốt đẹp.”

Tiêu Thiên Long lại tiếp tục nói, Ninh Ngọc San cũng không nhịn được lắc đầu, xoay người đi tới bên cạnh Diệp Lăng.

Sao người này lại đáng ghét như vậy, không thấy lão nương không muốn quan tâm đến y sao, giống như keo con voi vậy. Đổi thành lúc chưa mang thai thì lão nương đã sớm đá cho anh tàn phế rồi.

Tiêu Thiên Long ngẩn người, có ý gì, cô cứ đi như vậy, đúng là không lễ phép gì cả. Nhất thời trong lòng Tiêu Thiên Long nổi lên lửa giận.

Chưa từ bỏ ý định Tiêu Thiên Long lại đi tới chỗ Táng Hoa, cô gái tóc đỏ này lại mang cho y một loại cảm giác càng kinh diễm hơn, nó làm cho lửa nóng trong lòng y dâng trào, khó dừng lại tình cảm mãnh liệt này.

"Không biết vị tiểu thư này..." Tiêu Thiên Long cười nói, nhưng nói chưa hết câu, mặt của Táng Hoa liền đen xuống.

"Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư, tôi cho anh biết, nếu anh còn nói thêm câu nữa, tôi sẽ cắt thân thể anh ra sau đó mang cho chó ăn, cút!"

Táng Hoa nói xong, xoay người đi, mà sắc mặt Tiêu Thiên Long lại tái xanh , tức giận đến run cả người. Hỗn đản, quá khi dễ người, tôi đã nói cô cái gì chưa.

Tiểu thư tiểu thư, CMN đây chỉ là cách xưng hô mà thôi, lúc nào hai chữ tiểu thư rất lễ phép trở thành danh từ làm cho người ta chán ghét vậy?

Tiêu Thiên Long rất muốn tức giận, nhưng vì muốn bày ra một mặt thân sĩ, y nhún bả vai cười, nở nụ cười lạnh lùng xoay người rời đi.

Còn ánh mắt của đám thiếu gia sau lưng y thì trở nên lạnh lẽo, đối với việc này Diệp Lăng rất tự nhiên, đáp lại bằng nụ cười xán lạn. Hắn xin thề thật sự là hắn không nổi máu ghen.

Hắn chỉ thương cảm cho Tiêu Thiên Long, tên này chọc đến các cô gái nhất định cũng bị xé nát, y vẫn chưa rõ sự khủng bố của các cô gái này.

Một Thánh Nữ Trúc Cơ Kỳ, Táng Hoa, Trầm Nguyệt Tâm là hai cường giả cảnh giới Tiên Thiên. Dưới sự tưới nhuận của Thanh Long Ngọc mà Diệp Lăng đưa cho, những cô gái khác cũng đã trở thành Hậu Thiên.

Với lực lượng này, đừng nói là Tiêu Thiên Long, dù là một đám bộ đội đặc chủng, cũng phải gục ngã, chuyện này là không thể nghi ngờ.

Vừa lúc đó, một tiếng ô thét dài giữa không trung, nhất thời sắc mặt Diệp Lăng trở nên nghiêm túc, thanh âm này chính là của bầy sói.

Từng tiếng tru dài vang vọng trên mảnh thảo nguyên này, là tiếng kêu của sói, hơn nữa tuyệt đối là một bầy. Cách đó không xa đám phụ nữ được bọn Tiêu Thiên Long ôm vào lòng, từng người đều hoa dung thất sắc.

Còn bọn đàn ông như Tiêu Thiên Long thì mỗi người đều hưng phấn không gì sánh được. Sau khi vui mừng qua đi, vài người đi nhanh đến những chiếc xe sang trọng bên cạnh, từ trong rương đã chuẩn bị từ trước lấy ra một cái nỏ đã được pháp luật quản lý, la hét muốn đi săn.

Cách đó không xa Diệp Lăng cười nhạo lắc đầu nhìn mấy tên này, một đám ngu xuẩn. Nếu là một con sói đơn độc thì có thể bắn chết, nhưng nếu là bầy sói, thì đám nỏ này cũng chỉ là đồ chơi mà thôi.

"Chồng, anh sợ sói à?"

Lâm Vũ Tình cũng không còn là sinh viên ngây thơ trước kia nữa, đối với sói cô đã không có chút sợ hãi nào rồi.

Diệp Lăng lắc đầu, không phải hắn sợ, mà là kính, trên mảnh thảo nguyên này, trước những năm 90 có vô số người gặp được bầy sói thì đều xương cốt chất cao như núi, nhưng bởi vì săn thú, mà con người đuổi tận giết tuyệt chúng nó.

Mà bây giờ, quốc gia thi hành mạnh mẽ chuyện khôi phục thảo nguyên, những con sói hung ác này cũng đã xuất hiện rất nhiều, giống như vật tổ của vùng thảo nguyên này. Loại động vật như sói này, đủ làm cho con người kính nể.

Dù Diệp Lăng rất kính nể loại động vật tên sói này, nhưng tuyệt đối không sợ, loại động vật này không có khả năng tạo thành thương tổn cho hắn.

"Đi thôi, quản lý đã tìm được nhà, hiện tại chúng ta cũng nhanh chạy đến nhà người chăn nuôi đó, bây giờ đã bắt đầu chuẩn bị nướng dê nguyên con rồi." Một gã nhân viên quay phim cười nói.

Mọi người lên xe, lúc này mặt trời lặn xuống ở phía Tây, đoàn xe di chuyển trên con đường uốn lượn. Đám người Diệp Lăng đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một ngày mệt nhọc, không chỉ là thân thể, mà cả tinh thần.

Thảo nguyên mênh mông bát ngát, gió thổi lay cỏ xanh hình thành sóng lớn màu xanh chập chờn trên bãi cỏ. Sau khi mọi người xuống xe đều bị cảnh này hấp dẫn.

Bọn họ đã sống thật lâu ở Đông Hải, khi nào thì gặp qua phong cảnh xinh đẹp như vậy, không khỏi gào to lên. Cuối cùng bọn họ cũng biết, vì sao dân tộc ở trên lưng ngựa này lại thích hét to lên như vậy, đó chính là trút hết sự vui sướng trong lòng.

Nhà của dân chăn nuôi cực kỳ mộc mạc, chẳng qua diện tích rất lớn, có rất nhiều phòng cũng thích hợp cho bọn họ ở lại.

Ở chính giữa sân, một đống lửa đang cháy hừng hực, nhiệt độ cực nóng, chiếu sáng gò má đỏ bừng của mọi người.

Đám người Diệp Lăng vừa mới ngồi xuống, đoàn người Tiêu Thiên Long liền đỗ xe ở một bên sân rồi xuống xe. Diệp Lăng vừa hỏi dân chăn nuôi mới biết được, bọn họ cũng thuê chỗ này.

Tiêu Thiên Long nhìn thấy đám người quen thuộc bọn họ, nhất thời nở nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác, thừa dịp tới đây vậy y sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Về phần bối cảnh của Diệp Lăng cũng không đáng để y quan tâm.

Ông nội của y chính là một gã cáo già đã uống trà đánh cờ với mấy vị lãnh đạo, cha y càng là cán bộ Sở, cấp dưới là mấy nghìn anh em đã thấy máu.

Còn như Diệp Lăng?

Ở trong mắt y, chẳng qua là một phú nhị đại có chút tiền mà thôi, chỉ là con nhà giàu, không đáng giá nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment