Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 432 - Chương 432: Đúng Là Ngu Xuẩn

Chương 432: Đúng là ngu xuẩn

Đêm khuya trăng lên cao, ngôi sao lóe lên ánh sáng rực rỡ.

Từng ngôi sao giống như quân cờ, ở trên tấm màn đêm làm đẹp toàn bộ bầu trời.

Bầu trời đêm trên thảo nguyên, còn xinh đẹp xán lạn tinh khiết mênh mông huyền dịu hơn cả bầu trời đêm của thành phố tràn đầy xi măng cốt thép kia.

Mọi người ngồi ở trong sân, nhìn bầu trời, cảm giác được thiên nhiên rất thần kỳ, không khỏi muốn cao giọng gào thét, muốn trút hết sự cuồng dã tình cảm mãnh liệt trong lòng mình.

Cuối cùng bọn họ cũng biết, vì sao dân tộc này khi rong ruổi trên lưng ngựa lại thích hát vang lên như thế.

Chính giữa sân, trên đống lửa, đang nướng một con dê. Ngọn lửa hừng hực bao trùm lên con dê, thanh âm chi chi không ngừng theo ngọn lửa tiếp xúc với làn da bên ngoài bắn ra, tiếp đó là mỡ dê óng ánh chảy ra.

Diệp Lăng cảm giác con sâu thèm ăn trong cơ thể nháy mắt vọt ra, trong miệng cũng chảy nước bọt.

Các cô gái lại càng không thể chờ đợi được nữa, đều đã mệt nhọc cả ngày, lúc chụp hình thì tinh thần rất hưng phấn, hiện tại sau khi hưng phấn thì lại cảm thấy đói bụng.

Mà ở đối diện đám người Diệp Lăng, Tiêu Thiên Long chậm rãi đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng, khẽ cười nói: "Xem ra người anh em không phải là người địa phương?"

"Như thế nào? Không phải người địa phương thì không thể ngủ lại chỗ này sao?" Diệp Lăng cười hì hì.

Trong nháy mắt Tiêu Thiên Long cảm giác bị nghẹn một chút, tên khốn đáng chết này, nói chuyện không chừa chút chỗ trống nào?

"Này, cảm thấy gia thế của người anh em không tệ nha, lại lái xe Hummer của quân đội. Chỉ là không biết các người đến đây để chụp ảnh cưới thật, hay là đóng phim hoặc chụp hình cho tạp chí nào đó?"

Tiêu Thiên Long mặt dày hỏi, nếu muốn bách chiến bách thắng, nhất định phải hiểu rõ ràng lai lịch của kẻ thù. Nếu không, tất cả đều là nói suông.

Diệp Lăng gật đầu: "Có không ít tiền, còn chuyện là kết hôn thật hay là chụp hình để lấy tư liệu thì không thể nói cho anh biết được."

Diệp Lăng phải nói chuyện này như thế nào, nói chín cô gái này đều là vợ của hắn?

Cũng có chút kinh hãi thế tục đi, mặc dù nói cao tầng đã giúp hắn sắp xếp xong. Nhưng hắn cũng biết không thể rêu rao, đây chẳng khác nào bôi đen vào mặt cao tầng sao.

Tiêu Thiên Long nghe xong lời này, lại nở nụ cười. Thì ra chính một phú nhị đại. Còn như bọn Trầm Nguyệt Tâm, theo một cách tự nhiên Tiêu Thiên Long nghĩ các cô là những người mẫu mới vào nghề.

Cho rằng đã biết tất cả của Diệp Lăng, trong lòng Tiêu Thiên Long đã tính toán tốt rồi, cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Lăng. Tiểu tử, đừng đắc ý, lát nữa tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hối hận.

Lúc này, quản lý của cửa hàng áo cưới bưng lên một đĩa thịt dê đã cắt vàng óng. Hai con dê, đủ để cho bọn họ ăn no.

Diệp Lăng gắp một miếng thịt dê cho vào trong miệng, nhất thời bị rung động mạnh. Thực sự không tồi, không kém chút nào với thịt dê nướng của Hùng Tam.

Nói cho cùng vẫn là thịt dê nướng nguyên con tràn đầy mùi vị nguyên chất của thảo nguyên. Chính là mùi vị này, ngoài giòn trong mềm, hơn nữa vừa cắn xuống, hương thơm tràn đầy trong miệng, chất lỏng của thịt tràn ra không ngừng đảo quanh, làm cho người ta hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi vào.

Diệp Lăng nhìn Tiêu Thiên Long đang đắc ý ngồi ở bên cạnh, hắn đụng y một cái: " Này, tôi nói nhìn anh cũng tuấn tú lịch sự, xem ra gia thế cũng không tồi, tại sao cứ ngồi ỳ ở chỗ tôi không chịu đi?"

"Có ý gì? Tôi thấy ngay cả một con dê anh cũng không có, có phải là đói bụng hay không? Đây đây đây, anh đây cho anh nửa con, giải khát cho con sâu thèm ăn trong bụng anh."

"Chẳng qua trước khi cho dê, làm phiền anh đi chỗ khác được không, con người tôi lúc ăn cơm không quen ngồi cùng với một người xa lạ, như vậy làm tôi ngại không có tâm trạng để ăn."

Diệp Lăng nghiêm túc nói, mà một bên Tiêu Thiên Long kém chút lật bàn. Mày có ý gì, sao có thể nói như thế, Tiêu Thiên Long tao, Tiêu đại thái tử, không có nổi một con dê nướng?

Mày có tin tao nướng toàn bộ dê của thảo nguyên này lên không, sau đó sẽ nhét hết vào trong bụng mày, cho mày chết no tên phú nhị đại không biết sống chết!

Chẳng qua Tiêu Thiên Long vẫn nhịn được, nói thế nào đi nữa, bên này của Diệp Lăng nam nam nữ nữ cộng lại cũng hai mươi ba mươi người. Nếu muốn ra tay thì về số người bọn y cũng không chiếm được tiện nghi gì

Diệp Lăng nhìn Tiêu Thiên Long rời đi, không khỏi lắc đầu, tên hỗn đản này có mắt nhìn nhưng tâm tư không tốt đẹp gì. Chẳng qua không sao cả, dưới thực lực tuyệt đối của hắn, tất cả mọi âm mưu đều là lời nói suông.

Lúc mọi người ở đây thưởng thức mùi vị của dê nướng nguyên con, đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng ô ô thê thảm, xuyên qua trời đất.

Dân chăn nuôi có kinh nghiệm phong phú nhất thời sắc mặt thay đổi lớn: "Không tốt, là bầy sói, chúng nó vẫn luôn không đi qua khu vực này, hôm nay sao lại tới đây!"

Lời còn chưa dứt, giữa không trung vang lên tiếng tru điên cuồng của bầy sói làm rung động trời đất, làm cho mọi người hoàn toàn biến sắc. Mà đối diện đám người Tiêu Thiên Long lại vô cùng hưng phấn.

"Ha hả, tôi thật muốn nhìn thử, trong quyển Lang Đồ Đằng đã giới thiệu loại động vật này vô cùng huyền diệu, lão tử cũng không tin, thật sự có chuyện tà ma như vậy sao?"

Trong tay Tiêu Thiên Long cầm theo nỏ phát ra ánh sáng lấp lánh cười lạnh nói. Lang Đồ Đằng, là một quyển sách ảnh hưởng cả một thế hệ, trong sách tiến hành giải thích cặn kẽ về loại động vật tên sói này, gần như là thần thánh hóa loại động vật này.

Mà Diệp Lăng lại thấy, chân chính tàn nhẫn nhất, cường đại nhất không phải sói, mà là người. Con người lòng muông dạ thú mới là đáng sợ nhất.

"Mọi người, mau vào nhà đi, hy vọng có thể tránh thoát tai nạn hôm nay, nhanh!"

Người chăn nuôi vô cùng nóng nảy, nhà của bọn họ đều được xây dựng đặc biệt, có thể ngăn cản sự tấn công của bầy sói hơn nữa gã cũng đã liên hệ đến những người chăn nuôi khác và tuần cảnh. Nếu như bọn họ đến nguy hiểm này sẽ biến mất.

"Diệp tiên sinh, chúng ta nhanh vào đi thôi, nếu không, tôi sợ sẽ làm bị thương mấy vị tiểu thư."

Quản lý cửa hàng áo cưới vô cùng nóng nảy nói, sắc mặt có chút tái nhợt, mồ hôi hột theo trán rơi xuống cuồn cuộn, trong con ngươi đều tràn đầy sợ hãi.

Diệp Lăng lại lắc đầu, chậm chạp ăn thịt dê nướng trước mắt: "Sợ cái gì, còn chưa ăn no mà. Yên tâm yên tâm, ngồi xuống đi ha ha, uống một chút. Lấy chuyện khác để chuyển sự chú ý."

Quản lý ngẩn người, kháo, vị Diệp tiên sinh bị ngu hay là giả vờ thông minh đây. Lúc này, còn giả bộ cái gì, mạng cũng sắp mất rồi.

Lời của Diệp Lăng còn chưa dứt, đột nhiên, ở cách đó không xa, một con sói với bộ lông xám xanh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trong con ngươi tràn đầy sát cơ cuồng bạo

Con sói lộ ra răng nanh trắng hếu, phía trên còn dính vết máu, bốn chân hơi cong, tiến vào trạng thái tấn công.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hưu vang lên, một mũi tên nhọn phá không mà bay đi, trực tiếp lấy tư thái cứng rắn xuyên qua thân thể của con sói. Lực lượng khổng lồ làm cơ thể của con sói lay động một chút, cuối cùng không còn sức lực gì ngã xuống.

Trong nháy mắt khi con sói này chết đi, con mắt của nó vẫn tràn đầy sát cơ nhìn mấy người trong sân như trước.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người bắn ra mũi tên nhọn này, là Tiêu Thiên Long, tay y mạnh mẽ cầm nỏ, vẻ mặt khinh thường: "Một súc sinh mà thôi, có cần phải sợ thành dáng vẻ như thế này không?"

Ở bên cạnh y, ánh mắt của mấy nữ sinh đều phát sáng, tràn đầy vẻ sùng bái.

Mà Diệp Lăng lại lắc đầu: "Đúng là ngu xuẩn."

Tiêu Thiên Long ngẩn người, nhất thời lửa giận xông lên trời, CMM, lão tử cứu mày, mày cũng không cảm ơn thì thôi lại còn dám mắng tao!

Nhưng cũng vào lúc này, đột nhiên không ngừng có tiếng kêu sợ hãi vang lên, xông lên tận chân trời.

Bình Luận (0)
Comment