Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 433 - Chương 433: Bầy Sói Khát Máu.

Chương 433: Bầy sói khát máu.

Nghe thấy phía sau không ngừng vang lên tiếng thét chói ta, trong lòng Tiêu Thiên Long bỗng nhiên có một dự cảm không tốt. Loại cảm giác này rất lạnh lẽo, hơn nữa rất ngột ngạt.

Y chật vật xoay người lại thì thấy được bên ngoài viện, từng con từng con sói màu xám xanh mang theo sát cơ kinh khủng xuất hiện bên cạnh con sói bị y bắn chết.

Mắt sói màu xanh bóng, giống như một bông hoa màu xanh đoạt tính mạng người chậm rãi nở rộ. Toàn bộ sói đều nhìn chăm chú vào Tiêu Thiên Long, hơn nữa mang theo sát khí cuồng bạo vô cùng đáng sợ.

Từng con từng con, có khoảng 56 con, trong đó có một con sói có thân hình khá lớn, đứng sững ở trong bầy sói, vô cùng uy nghiêm.

"Ngao ô!"

Thanh âm xông phá lên tận chân trời, mang theo bi thảm và tuyệt vọng. Đồng bạn của bọn nó chết rồi, bị nhân loại cầm nỏ đứng trước mặt này bắn chết.

"Đã xem Lang Đồ Đằng, vậy anh nên biết, sói là động vật quần cư, nếu anh đã dám bắn chết đồng bọn của bọn nó, tôi nghĩ chắc anh đã biết sẽ có hậu quả gì."

Diệp Lăng gắp một miếng thịt dê nướng bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói, không chút sợ hãi nào.

Tiêu Thiên Long cắn răng: "Mày đừng đắc ý, nếu muốn tấn công, những súc sinh này cũng sẽ không bởi vì mày không động mà chúng nó mà bỏ qua cho mày, mày cũng không tốt hơn tao đâu!"

Mọi người trốn phía sau lưng Diệp Lăng đều khẩn trương. Đúng vậy, chúng nó chính là động vật, không phải con người, vô cùng khát máu.

Nếu chúng nó tức giận một phần vạn cũng sẽ giống như nổi điên giết hết tất cả mọi người ở đây. Bây giờ nên làm cái gì đây.

"Người bạn ở đối diện, ta không muốn giết chóc, cho nên, xin đừng quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi, còn người giết chết đồng bọn của ngươi, không liên quan tới ta."

Diệp Lăng đứng lên, mỉm cười. Trong cơ thể một luồng khí tức đáng sợ ầm ầm mà ra, như biển như núi cao, trực tiếp bao phủ lên toàn bộ bầy sói.

Trong mắt Lang Vương cao lớn lóe lên một vẻ sợ hãi hiếm thấy, nó hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Chỉ số thông minh cho chúng nó biết cái gì được gọi là chịu chết vô ích.

Rất rõ ràng, Diệp Lăng ở trước mắt chúng nó chính là nhân vật đáng sợ không có cách nào rung chuyển được, chỉ riêng khí tức, đã làm cho một số con sói mất đi lòng chiến đấu.

Tiêu Thiên Long choáng váng, tên khốn đáng chết này, có thể hiểu ngôn ngữ loài sói?

"Được rồi, ngồi xuống ăn đi, chuyện xảy ra kế tiếp không có quan hệ gì đến chúng ta." Diệp Lăng chỉ vào mọi người nói, sau đó giống như không có việc gì, thản nhiên ăn thịt dê nướng.

Chẳng, từng nhân viên cửa hàng áo cưới đều kinh hồn bạt vía, bây giờ hai chân vẫn còn run, nào dám ngồi xuống ăn. Cho rằng ai cũng coi như không có chuyện gì xảy ra như Diệp Lăng sao.

Bá, một con sói bay lên trời, hung hăng đánh tới bọn người Tiêu Thiên Long, nhưng một mũi tên nhọn điên cuồng gào thét bay ra từ tay bọn họ.

Bùm, một con sói trực tiếp hét lên rồi ngã gục xuống mặt đất, máu tươi từ trong miệng mũi chảy ra.

"Ngao ô!"

Lại một tiếng sói tru vang lên, lần này toàn bộ bầy sói đều di chuyển, từng con đều điên cuồng đánh sâu vào trong, hoặc vọt lên tấn công mãnh liệt, móng vuốt sói đập ngang, nanh sói trắng hếu lộ ra.

Hưu hưu hưu, thanh âm của vũ khí sắc bén vang lên không dứt, tuy nhiên đã không có lực uy hiếp lớn nữa. Nếu như trong tay bọn họ cầm súng chắc sẽ có kết cục khác.

Sau một lúc, vài con sói không may bị trúng tên chết đi hoặc bị thương ngã xuống mặt đất không dậy nổi. Nhưng bọn người Tiêu Thiên Long cũng đã hoàn toàn mất đi sức đánh trả.

Bá, một đạo bóng đen to lớn ầm ầm nhảy tới, chộp tới cô gái sau lưng Tiêu Thiên Long. Răng nanh trắng hếu lộ ra, làm cho người nhìn run lên, hai chân mềm nhũn.

Nhưng vào đúng lúc này, Tiêu Thiên Long cắn răng, hung hăng chặn lại, một chân đá ra một cước hung ác, lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh vào trên người con sói.

Bùm một tiếng, con sói trực tiếp té trên mặt đất, giãy giụa vài cái, lắc lư đứng lên, nhưng trong vài thanh niên đi cùng với Tiêu Thiên Long đã có người bị sói hung hăng cắn ngã xuống đất.

Hưu, một luồng máu tươi phóng lên cao, Diệp Lăng vẫn ngồi chỗ cũ ăn thịt dê nướng, không chút cảm thấy buồn nôn hay cảm thấy gì gì đó với một màn giết chóc tràn đầy máu tươi này.

"Diệp tiên sinh, chúng ta thật sự không cứu hắn sao? Cũng không có hận thù gì. Nếu có thể giúp, tôi thấy vẫn nên giúp một tay đi." Tên quản lý đứng ở phía sau lưng Diệp Lăng kinh hồn bạt vía nói.

Diệp Lăng lại cười nói: "Giúp anh ta? Đúng là không có hận thù gì lớn nhưng cũng là hận thù. Người như anh ta, sau khi được cứu sẽ giống như nông dân và con rắn. Cho nên tôi sẽ không dẫn nguy hiểm đến chỗ mình."

Đối với tên đàn ông mơ ước vợ của mình, hắn không tự mình ra tay đã cho y mặt mũi rồi. Gặp phải bầy sói, còn bắn chết sói, nếu có thể sống thì do y may mắn.

"Diệp Lăng! Mau ra tay, nếu không lão tử tao sẽ khiến mày chết không yên lành! Ở Tây Bắc đắc tội Tiêu Thiên Long tao, tao sẽ không để mày ra khỏi Tây Bắc!"

Tiêu Thiên Long dùng sức đánh vào một con sói, rít gào rống giận, lời nói dữ tợn hung ác độc địa, quần áo trên người đã bị sói trảo thành hình dạng khác, loang lổ vết máu.

Diệp Lăng nhất thời vui vẻ: "Thấy không, người như thế anh còn để cho tôi cứu? Ha hả, còn uy hiếp tôi"

Diệp Lăng vừa nói chuyện vừa đứng lên: "Ông đây không sợ nhất chính là uy hiếp, yên tâm đi, tôi có đi ra được Tây Bắc hay không cũng không phải do anh nói là được, trước hết anh vẫn nên nghĩ biện pháp làm sao sống sót đi."

Chín cô gái cũng không mở miệng khuyên bảo, đối với các cô mà nói, tất cả sự lựa chọn của Diệp Lăng đều là đúng, không có bất kỳ sai lầm nào, không nên phản bác.

Đây chính là phu xướng phụ tùy, đừng thấy bình thường các cô ồn ào nói chặn kinh tế gì đó của Diệp Lăng. Các cô biết là Diệp Lăng yêu mình chứ không phải là nhu nhược không dám cãi lại.

"Diệp Lăng! Mày nhớ kỹ, nếu tao còn sống, việc thứ nhất chính là giết chết mày! Mày là tên khốn kiếp, dám đắc tội Tiêu Thiên Long tao! Tao muốn giết mày, cướp hết phụ nữ bên cạnh mày!"

Tiêu Thiên Long điên cuồng hét lên, nhất thời bị một sói cắn trúng cánh tay, máu thịt be bét, làm cho những nhân viên sau lưng Diệp Lăng hét ầm lên vô cùng sợ hãi.

Nhất thời trong mắt Diệp Lăng hiện lên ánh sáng hung ác, trong lòng nổi lên sát ý. Hắn ghét nhất là người khác uy hiếp hắn, đặc biệt là uy hiếp người phụ nữ của hắn, đây chính là nghịch lân của hắn.

Chẳng qua đang lúc Diệp Lăng suy nghĩ, đột nhiên một đám đàn ông trong tay cầm dao bầu nhảy vào bên trong bầy sói, giơ tay chém xuống, một con sói đã bị chém ngã xuống đất.

Đám người kia, từng người đều rất hung hãn, dù đối mặt với bầy sói bọn họ cũng không lùi bước, mà hung hãn tiến vào chiến trường, từng dao nhuốm máu.

Tiêu Thiên Long thấy vậy, nhất thời cười ha ha, cuối cùng người của mình cũng đã tới. Cả người y đều là vết máu giống như ác ma, dữ tợn rít gào với Diệp Lăng.

"Diệp Lăng! Sự trả thù của tao sẽ tới rất nhanh, yên tâm đi, trước lúc đó tao nhất định sẽ để cho mày cảm thấy hối hận!"

Tiêu Thiên Long dữ tợn rống to hơn, vốn những nhân viên kia đã khẩn trương sợ hãi, nghe được lời của Tiêu Thiên Long rồi nhìn lại những tên đàn ông hung ác đang cầm dao kia, kém chút hôn mê bất tỉnh.

Diệp Lăng cũng nhún vai, đôi mắt hơi híp, lời của Tiêu Thiên Long khiến hắn nổi lên sát ý.

Mấy phút sau, toàn bộ bầy sói đều bị giết hết, mà đám người Tiêu Thiên Long cũng đã có hai người chết, ba người bị thương. Gần như toàn bộ đều bị thương, chẳng qua lúc này, Tiêu Thiên Long lại điên cuồng cười ha ha.

Bình Luận (0)
Comment