Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 434 - Chương 434: Tên Hề

Chương 434: Tên hề

Tiêu Thiên Long nhìn những người cầm dao bên cạnh, từng người đều hung ác vô cùng, không khỏi điên cuồng cười to.

"Diệp Lăng, tao thực sự không biết, mày nên chết như thế nào, mày nói thử đi mày nên chết như thế nào, tao còn có thể dành cho mày một chút thiện tâm, hoàn thành tâm nguyện của mày."

Tiêu Thiên Long vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ Diệp Lăng, còn đồng bạn bị chết kia, Tiêu Thiên Long đã sớm quên.

Mấy chục gã đàn ông cầm dao cũng hung hãn đi theo, Tiêu Thiên Long chính là người trẻ tuổi mạnh mẽ của toàn bộ Tây Bắc, tất nhiên chỉ là ở thế giới ngầm mà thôi.

Nhìn Tiêu Thiên Long đi tới chỗ mình, Diệp Lăng vẫn ngồi tại chỗ như trước, chậm rãi ăn thịt dê nướng, không hề sợ hãi và lo lắng.

Hành động này khiến cho Tiêu Thiên Long vô cùng tức giận. Được, một tên Diệp Lăng như mày, lại không để Tiêu Thiên Long tao vào mắt, đây quả thực là không nhìn thấy sự tồn tại của tao.

"Mày là cái tên hỗn đản cố làm ra vẻ! Tới bây giờ vẫn ngồi chỗ đây ăn thịt! Ha hả, đúng là không biết sợ!"

Tiêu Thiên Long vừa nói chuyện vừa trực tiếp lật cái bàn của Diệp Lăng lên, nhất thời thịt dê cùng với rượu rơi vãi đầy đất. Táng Hoa và các cô gái còn lại trực tiếp đứng lên, tức giận nhìn Tiêu Thiên Long.

Tên khốn đáng chết này lại dám lật bàn của chồng các cô, thực sự là muốn tìm chết mà.

Mà Diệp Lăng nhìn cái bàn trước mặt bị lật đi thì là chậm rãi đứng lên, nhìn Tiêu Thiên Long cười lạnh một tiếng: "Con người tao ghét nhất chính là bị quấy rối lúc ngủ và lúc ăn cơm."

"Mày biết không, tao rất không thích loại cảm giác này, mà mày lại liên tiếp đụng vào điểm mấu chốt của tao, mày nói tao nên trừng phạt mày thế nào đây, là giết mày hay từ bi mà tha cho mày?"

Diệp Lăng cười lạnh, lúc hắn nổi giận rất là đáng sợ, đáng tiếc Tiêu Thiên Long lại không biết mình gây ra họa lớn. Cho tới bây giờ, y vẫn còn nghĩ làm sao giết chết Diệp Lăng.

"Ha ha! Mày đang nói đùa với tao sao? Giết tao? Tha cho tao một mạng? Toàn bộ Tây Bắc này, ai có tư cách nói ra những lời đó!"

Tay của Tiêu Thiên Long động một cái, mấy chục gã đàn ông cầm đao trong nháy mắt kích động kêu to. Hiện tại Tiêu Thiên Long chính là vương giả một đời của Tây Bắc, chính là vương giả của bọn họ.

Diệp Lăng nở nụ cười: "Chỉ là một Tây Bắc mà thôi, cũng dám ngông cuồng như thế, thật không biết nếu như là ở Đế Đô, mày có phải sẽ khinh thường miệt thị tất cả mọi người trên thế giới không."

"Nên đánh cái miệng và lòng của mày."

Tiêu Thiên Long vừa dứt lời thì trợn to con mắt nhìn bàn tay đang hung hăng đánh tới chỗ mặt y. Bàn tay mạnh mẽ đánh lên mặt y, làm cho thân thể y bay đi.

Mà trong nháy mắt đó, đại não của y mất đi năng lực suy nghĩ, thẳng đến khi y nện vào một người trong đám người cầm dao, hộc ra mấy cái răng trắng tinh, não của y mới tính khôi phục lại.

"Diệp Lăng! Mày đúng là đang tìm chết! Giết nó cho tao!"

Rống, Tiêu Thiên Long điên cuồng rống to hơn, một đám cầm dao sau lưng giống như bị điên, giơ đao trong tay lên, rít gào tức giận điên cuồng đánh lên người Diệp Lăng.

Trong nháy mắt sắc mặt chín cô gái đứng sau lưng Diệp Lăng đều trở nên lạnh lẽo, đặc biệt là Táng Hoa, càng nở nụ cười, nụ cười mang theo sát cơ lạnh lẽo.

Bỗng nhiên con ngươi Diệp Lăng chấn động, còn không chờ hắn ra tay, gã đàn ông đầu tiên vọt đến bên cạnh hắn nhất thời liền bay ngược lại, một tiếng hét chói tai vang lên xuyên qua bầu trời.

Toàn bộ người cầm dao đều choáng váng, dừng bước chân lại, ngay cả Diệp Lăng cũng có chút đờ ra, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ hắn còn có người quen ở Tây Bắc?

Sắc mặc Tiêu Thiên Long tái nhợt: "Là người bạn nơi nào! Tôi là Tiêu Thiên Long của Tiêu gia ở Tây Bắc, xin đi ra gặp mặt!"

Hôm nay Tiêu Thiên Long cảm thấy bị sỉ nhục trước nay chưa từng có. Đầu tiên là bị Diệp Lăng nhục mạ, rồi huyết chiến với bầy sói, thật vất vả đến lúc được hãnh diện, nhưng cuối cùng người của y lại bị giết chết.

Lần lượt bị sỉ nhục, làm cho Tiêu Thiên Long mấy đi lí trí vốn có, y thề bất kể là ai, y đều sẽ điên cuồng trả thù, không lưu tình chút nào!

Tất cả mọi người vừa không hiểu chuyện gì vừa khiếp sợ, đến cùng là người nào, mà người này thì ở phe nào?

Một bóng người gầy gò chậm rãi từ chỗ gần đó đi tới, mà ở phía sau hắn ta là mấy chục gã đàn ông mang theo ánh mắt đặc biệt mặc quần áo màu đen, trên hông đeo súng tràn đầy sát cơ

Mà bên cạnh của hắn ta lại có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong thần thể của gã phát ra một lực lượng làm cho tim người ta tim đập nhanh, là cường giả cảnh giới Tiên Thiên mạnh mẽ.

"Rốt cuộc các hạ là ai! Tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện của Tiêu gia tôi, xin cho tôi một lời giải thích!"

Tiêu Thiên Long nhìn thấy khí thế hung hăng của đám người này, trong lòng cũng giật mình, nhưng vẫn là kiên trì nói. Ở trong lòng y, Tiêu gia y, là vị vua không ngai ở toàn bộ Tây Bắc, ai cũng không thể khi dễ lên đầu của y.

Thanh niên gầy gò cầm đầu nhìn Tiêu Thiên Long cười lạnh một tiếng: "Mày là cái thá gì, thiếu gia nhà tao đã muốn tính mạng của Diệp Lăng, đừng nói là mày, đưa mắt ra toàn bộ Hoa Hạ, ai dám nói không!"

Chỉ là một tên lưu manh ở Tây Bắc mà thôi, thật sự là một tên không đáng giá nhắc tới, ở chỗ này giả trang kiêu ngạo tùy tiện gì. Thanh niên này rất là bất mãn nghĩ.

"Mày!" Tiêu Thiên Long tức giận giờ ngón tay lên, nhưng sau lưng thanh niên ba mươi tên sát thủ trực tiếp cầm súng nhắm vào Tiêu Thiên Long.

Tiêu Thiên Long cũng không biết, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám lấy súng chỉa vào y, đây là sỉ nhục to lớn. Lòng kiêu ngạo của Tiêu Thiên Long không thể tiếp thu được.

"Tao mặc kệ mày là ai, ở Tây Bắc này, chính là Tây Bắc của Tiêu gia tao mạng của hắn là của tao. Tao mặt kệ thiếu gia nhà mày là ai, đều phải tránh ra cho tao!"

Tiêu Thiên Long điên cuồng lên, quản cái tên thiếu gia là ai, thật sự cho rằng dùng súng thì có thể hù dọa mình được sao: "Tao cho mày biết, nếu như mày dám đụng đến tao, tao cam đoan mày sẽ không thể đi ra được Tây Bắc!"

"CMN lại là một câu này, mày có thể đổi một câu khác không, không đi khỏi Tây Bắc, không đi khỏi Tây Bắc, Tây Bắc là do nhà mày mở à, mày là cái thá gì, các anh sát thủ mau làm thịt cái tên hỗn đản này đi!"

Trong nháy mắt Diệp Lăng quát lên, tên khốn kiếp Tiêu Thiên Long vẫn còn chưa hiểu được tình cảnh trước mắt của mình, ở đây y chính là nhân vật không đáng giá nhắc tới, còn ở nơi này giả bộ cái rắm á.

Nhất thời Tiêu Thiên Long cười ha hả: "Ha ha! Quá buồn cười, mày để cho người muốn giết mày đến giết tao? Mày có phải bị ngu hay tinh thần mày có vấn đề không?"

"Hắn không ngu, kẻ dám vũ nhục thiếu gia nhà tao đều phải chết, giết sạch cấp dưới của tên đó cho tao!"

Thanh niên nói xong, cũng không nhìn tới nữa. Chỉ nghe phía sau vang lên tiếng súng nổ ầm ầm như pháo, xuyên thủng qua bầu trời, từng gã đàn ông cầm dao đều ngã xuống.

"Trước lưu mạng chó của mày lại, sau đó sẽ để cho mày nhìn, mày chính là một tên hề."

Thanh niên vừa nói chuyện vừa đi tới bên cạnh Diệp Lăng, nhìn Diệp Lăng cười nhạt: “Ha hả, Diệp thiếu, mày đúng là có mặt mũi lớn, có thể để cho thiếu gia nhà tao mời cao thủ tuyệt thế đến, thật đúng là nể mặt mày đó."

Cao thủ tuyệt thế trong miệng thanh niên tất nhiên chính là gã cường giả cảnh giới Tiên Thiên kia. Ở trong thế tục người như thế gần như là vô địch, cái gì mà đầu đạn hạt nhân, đây chính là vũ khí có thể hủy diệt cả thành phố.

Diệp Lăng cũng nhún vai: "Đúng là thiếu gia nhà mày rất xem trọng tao, để tao đoán thử xem thiếu gia nhà mày là ai."

"Tao đoán nhất định là Khương Tiểu Bạch, tao nghĩ tao đoán đúng."

Diệp Lăng mỉm cười, có thể phái ra nhiều người như thế tới giết hắn, cũng chỉ có Khương Tiểu Bạch, còn Tứ Hải Bang gì đó, còn chưa có bản lĩnh quyết đoán lớn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment