Khương Tiểu Bạch, một trong tứ đại công tử Đế Đô cũng chỉ có hắn ta có thâm thù đại hận với Diệp Lăng. Sau khi hắn ta tự chặt ngón tay thì giống như người điên để lại lời nói độc ác thì rời đi.
Sau khi Tiêu Thiên Long nghe được cái tên Khương Tiểu Bạch thì đột nhiên thân thể cứng lại, y có nghe nói qua cái tên Khương Tiểu Bạch này. Đó chính là một nhân vật lớn, là người trẻ tuổi đáng sợ, một trong Tứ công tử Đế Đô.
Giết chết tất cả thủ hạ của mình, rồi cười nhạo mình là một tên hề, vậy mà là người của Khương Tiểu Bạch?!
Tiêu Thiên Long giận đến mức muốn phun máu, giống như mặt biển đã hoàn toàn bị châm lửa, phía sau là cảnh tượng thảm thiết từng người thủ hạ và bạn bè của y bị bắn chết.
Mặc dù là Khương Tiểu Bạch thì như thế nào, nơi đây không phải Đế Đô, nơi này là Tây Bắc, là Tây Bắc của Tiêu gia y!
"Bọn mày có phải là không để Tiêu gia tao vào trong mắt không, Khương Tiểu Bạch thì như thế nào. Tiêu Thiên Long tao không phục, bọn mày phải nhớ kỹ, Tây Bắc này là của người nào!"
Tiêu Thiên Long nghiến răng nghiến lợi, Tây Bắc của ai, Tây Bắc của ai, những lời này, côn đồ sống ở Tây Bắc này đều biết.
Chỉ đáng tiếc, ánh mắt thanh niên và Diệp Lăng nhìn y giống như nhìn một kẻ ngu ngốc, lắc đầu, cũng không có để ý tới y nữa. Loại tên hề nhảy nhót này cũng chỉ có tác dụng tạo ra bầu không khí mà thôi.
"Mày đoán không sai, đúng là thiếu gia Khương Tiểu Bạch nhà tao, chẳng qua mày thông minh như vậy chắc cũng đã quên sinh mệnh trong cuộc sống cũng rất mong manh yếu ớt!"
Hắn ta vừa nói chuyện vừa cười nhạt, trong mắt hắn ta, Diệp Lăng đã là một người chết, một tên gia hỏa không thể không chết. Hơn ba mươi tên tội phạm nổi danh nam bắc, cùng với một cao nhân cường giả cảnh giới Tiên Thiên, ai có thể cứu hắn?
"Được rồi, tao cũng nghĩ mình đoán không sai, Khương Tiểu Bạch, ông đây không đi tìm gã, gã lại đi tìm tao trước, không tồi không tồi, tao muốn để cho gã hối hận, mày đoán xem?"
Diệp Lăng nở nụ cười, trong mắt đã xuất hiện sát cơ, lúc trước hắn cho rằng Khương Tiểu Bạch chính là một con rắn độc, lúc nào cũng phải chú ý, đừng để bị gã điên cuồng cắn một ngụm.
Sau khi thanh niên nghe xong thì cười ha hả lên: "Diệp Lăng, tao thực sự cảm thấy cái danh điên cuồng của Diệp Vô Đạo phải cho mày rồi, bởi vì mày cuồng, cuồng một cách vô tri!"
"Đối với bối cảnh của Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo thiếu gia nhà tao còn kiêng kỵ một chút, nhưng mày là cái thá gì, cũng dám cười nhạo thiếu gia nhà tao như vậy, mày thực sự cảm thấy mày có tư cách này à?"
Thanh niên vừa nói chuyện vừa vuốt mặt của Diệp Lăng, tùy ý làm bậy. Diệp Lăng híp mắt mỉm cười, đột nhiên tay trực tiếp nắm lấy cổ của thanh niên.
Kẽo kẹt, bàn tay bỗng nhiên dùng sức, nhất thời thanh niên cảm thấy khó thở, hơn nữa cỗ lực lượng này, vậy mà có thể nắm cổ hắn ta nhấc hắn ta từ dưới đất lên.
"Mày chính là người đầu tiên dám đụng vào mặt tao, tao thực sự rất bội phục mày, thực sự, cho nên, mày phải chết. Chẳng qua trước khi mày chết tao sẽ để cho mày thấy, ở trong mắt ông đây con bài chưa lật trong lời của mày chỉ là một đám châu chấu thích nhảy nhót mà thôi!"
Diệp Lăng vừa dứt lời, Táng Hoa liền xông ra ngoài, thân ảnh lóe lên, trực tiếp giết vào bên trong đám sát thủ, bàn tay đẩy một cái, một bóng người trực tiếp té trên mặt đất
"Cô gái! Trái tim của ngươi rất xấu xa, chết đi cho ta!"
Mà lúc này, tên cảnh giới Tiên Thiên kia mạnh mẽ rống to, thân ảnh như rồng, xuyên qua đoàn người, điên cuồng đá tới chỗ Táng Hoa.
Trong mắt Diệp Lăng lóe lên ánh sáng độc ác, động vào người phụ nữ của hắn, tên này đúng là muốn chết. Ngày hôm nay bất kể là ai tới, cũng cứu không được gã, gã phải chết!
Hưu, thanh niên té trên mặt đất, mà Diệp Lăng đã biến mất, sau khi khôi phục lại tinh thần, tên cường giả Tiên Thiên kia giống như gà con bị Diệp Lăng nắm trong tay.
"Chỉ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, cũng dám ở trước mặt của ta nhảy nhót, cũng không đi hỏi thăm một chút đãdám nhận viêc này, ta thấy ngươi thực sự không quan tâm đến mạng của mình rồi!"
Diệp Lăng quát lạnh, tay càng dùng sức hơn, kẻ bị nắm cổ kia giãy giụa, nhưng hô hấp thì ngày càng yếu ớt, nhất thời vẻ kinh hoảng xuất hiện trong mắt của gã.
"Không được! Buông tha cho ta, sư phụ của ta chính là Ngạo Hồng Trần!" Người đàn ông chật vật nói, lấy bối cảnh của mình ra.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng: "Hôm nay dù Ngạo Hồng Trần ở đây thì ngươi cũng phải chết, đụng đến người phụ nữ của ta, ai tới cũng không được. Yên tâm, đến Âm Phủ rồi ông đây cũng sẽ chăm sóc ngươi!"
Răng rắc, bỗng nhiên bàn tay của Diệp Lăng lắc một cái, một gã cường giả cảnh giới Tiên Thiên mạnh mẽ lại giống như con gà bị bóp chết. Tồn tại như thần trong mắt người bình thương nhưng trong mắt Diệp Lăng lại chỉ là một con kiến hôi lúc nào cũng có thể giết chết.
Ngạo Hồng Trần mà người đàn ông này nói, tất nhiên Diệp Lăng biết đó là ai, là một vị truyền kỳ đặc sắc. Tuổi không hơn năm mươi, nhưng đã là cường giả Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, ở trong giới Tu Luyện Hoa Hạ cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Chẳng qua cũng không thể trở thành bia chắn của người đàn ông kia, đừng nói Trúc Cơ Kỳ, ngay cả đại năng cảnh giới Thần Anh đến đây, cũng cứu không được gã.
"Nhóc, chỗ dựa lớn nhất của mày đã chết rồi, mày cảm thấy đám người kia có thể giết tao sao?" Diệp Lăng cười khẽ, ngồi xổm bên cạnh thanh niên cười nói.
Sắc mặt thanh niên trắng bệch, hàm răng run cầm cập: "Mày... Mày đừng đắc ý, tao cho mày biết, mày biết bọn họ là người của ai không, chính là Âu Dương Chấn Nam danh chấn Nam Bắc, nếu mày dám động vào bọn họ, cả nhà mày đều sẽ chết hết!"
Âu Dương Chấn Nam, tội phạm danh chấn Hồng Kông và toàn bộ thế giới. Chẳng qua lúc trước, lại bị Diệp Lăng dọn dẹp trở nên dễ bảo, bị nước Mỹ dẫn về, hiện tại chắc vẫn đang ở trong tù
"Ha hả, Âu Dương Chấn Nam? Thiếu gia nhà mày thật đúng là ngu xuẩn, ngu đến mức cực điểm!" Diệp Lăng cười ha ha, đánh lên mặt của thanh niên, tiếng bạt tai vang lên thanh thúy.
Thanh niên cắn răng, sắc mặt tái nhợt, thực ra trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng vào đúng lúc này, ở bên ngoài sân có một người đi đến, rất đẹp trai mang theo kính mắt có dây tơ vàng.
"Tôi nghĩ sẽ cho cậu một ngạc nhiên, kết quả lại bị cậu giết mất một thủ hạ. Ha hả, thật không biết là tôi nên vui mừng hay tức giận đây."
Người đàn ông lắc đầu cười khổ, Diệp Lăng nhất thời vui vẻ, đứng lên: "Cái anh này, đúng là có bối cảnh lớn nha, phạm vào tội lớn vậy mà vẫn có thể trở về."
"Cậu cũng biết loại quốc gia như nước Mỹ đó, chỉ cần cậu có tiền. Dù cậu giết một ngàn người, vẫn có thể bình yên vô sự đi ra."
Người đàn ông nói xong, trực tiếp đi tới bên cạnh Diệp Lăng, ôm Diệp Lăng một cái. Gã ta chính là Âu Dương Chấn Nam, là tên đầu lĩnh của một đám tội phạm được Diệp Lăng thả cho một con đường sống.
"Tôi không ngờ Khương Tiểu Bạch sẽ tới tìm tôi, chẳng qua tôi vẫn nhận nhiệm vụ này. Dù sao có thể kiếm một chút tiền, còn có thể giúp cậu xử lý những người này."
Âu Dương Chấn Nam cười nói, gã ta là tội phạm, nhưng lại trọng tình nghĩa, người tha cho gã ta một mạng, gã sẽ ghi nhớ trong lòng không dám quên.
Diệp Lăng nở nụ cười: "Cũng không cần nói gì, chúng ta là bạn bè, không đúng, là anh em!"
"Đúng, là anh em!" Âu Dương Chấn Nam vừa nói chuyện vừa lấy một khẩu súng từ trong lòng ra, ngồi chồm hổm xuống, chỉa vảo giữa trán của thanh niên. Mỉm cười, nụ cười kia làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Âu Dương đại ca, đừng, đừng, anh giết tôi, thiếu gia của tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Thanh niên hoàn toàn sợ hãi rồi, trực tiếp lấy Khương Tiểu Bạch ra làm lá chắn, chỉ là rất đáng tiếc, Âu Dương Chấn Nam vẫn bóp cò, trên trán của thanh niên xuất hiện một cái lỗ.
"Lấy Khương Tiểu Bạch ra dọa tao, thực sự là một kẻ ngu xuẩn." Âu Dương Chấn Nam vừa nói chuyện vừa đứng lên, chỉ vào Tiêu Thiên Long mặt sớm đã xanh mét.
"Tên này cũng thuận tiện giết luôn?"
Nhất thời sắc mặt của Tiêu Thiên Long thay đổi. Những lời này lập tức khiến y lâm vào cảnh tử vong trực chờ!