Đối với toàn bộ thế giới ngầm Tây Bắc mà nói, Tiêu gia chính là một ông trùm không thể rung chuyển được, không có mấy người dám chọc vào chòm râu của nó.
Nhưng đối với Âu Dương Chấn Nam mà nói, Tiêu gia không khác gì một đứa bé. Một khi Âu Dương Chấn Nam gã đi qua Hồng Kông, sợ rằng rất nhiều đại lão Hồng Kông đều sẽ ngoan ngoãn dâng tiền cho gã để mua bình an.
Nếu như tên không nói lý này không gặp phải Diệp Lăng thì sao lại thất bại ở thành phố Đông Hải được?
"Mày không thể giết tao! Ông nội của tao là Tiêu Vân Thiên, nếu mày dám giết tao..." Tiêu Thiên Long vội vàng khẩn trương nói, cuối cùng y cũng cảm thấy sợ rồi.
Diệp Lăng xua tay, chán ghét nói: "Lại muốn nói không cho chúng ta đi ra khỏi Tây Bắc đúng không? Mày không thể thay lời khác được à? Sao lại nói nhảm nhiều như vậy?"
Không đi ra được Tây Bắc, những lời này có thể dọa được người khác, tuy nhiên lại không dọa được Âu Dương Chấn Nam, càng không doạ được Diệp Lăng.
"Bây giờ cậu muốn làm gì, dù sao mục đích chính là tôi chính là tìm cậu uống rượu nói chuyện cũ, loại mặt hàng này mà cứ đứng ở chỗ này tôi cũng không có lòng dạ gì mà làm chuyện khác cả." Âu Dương Chấn Nam giơ khẩu súng đen thui trong tay lên.
Diệp Lăng cũng khoát tay áo nói: "Đối với người uy hiếp tôi, tôi thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chẳng qua hôm nay tôi lại có chút từ bi, dù sao tôi tới nơi này để chụp ảnh cưới."
Âu Dương Chấn Nam gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò, một tiếng bộp vang lên, nhất thời trên trán Tiêu Thiên Long xuất hiện một lỗ máu, chảy ra máu tươi, trong mắt y đều là vẻ không thể tin được, vô lực ngã xuống.
"Vậy hãy để cho tôi trở thành người xấu đi, việc mừng của cậu cũng sắp đến rồi, không thể gây phiền toái cho cậu được." Âu Dương Chấn Nam nói xong, khoát tay áo, sau lưng một đám sát thủ áo đen vội vã kéo thi thể trên mặt đất đi.
Lúc đầu trong sân tràn đầy vẻ hòa bình ấm áp, giờ đã trở thành địa ngục trần gian, thi thể nằm đầy đất, mùi máu tanh gay mũi. Người bình thường vốn không thể chịu nổi loại cảnh tượng chấn động này.
Sắc mặt của tất cả nhân viên cửa hàng áo cưới đều tái nhợt, hai chân mềm nhũn run rẩy, sắc mặt của người chăn nuôi cũng trắng bệch. Tất nhiên người này vẫn có thể chống đỡ được sự sợ hãi trong lòng, không để mất mặt trước mặt mọi người.
"Được rồi, sợ cái gì, chúng ta cũng không phải là hung thủ giết người, lại đây lại đây, tôi vẫn còn cảm thấy đói, chú chăn nuôi ơi tới đây tiếp tục nướng thịt đi, thuận tiện lấy thêm chút rượu nữa."
Diệp Lăng cười khoát tay nói, chỉ một lát, thi thể trên đất đã được dọn dẹp sạch sẽ. Âu Dương Chấn Nam và Diệp Lăng vừa nói vừa cười, thảo luận về những chuyện kỳ lạ trên thế giới.
Lúc trước, gã đến giết Diệp Lăng, kết quả toàn bộ cấp dưới lại chết trong tay Diệp Lăng, nhưng hắn cũng tha cho Âu Dương Chấn Nam một con đường sống. Mà bây giờ, bọn họ lại ngồi cạnh nhau, cùng nhau dùng cơm uống rượu, nói chuyện thiên hạ.
"Các chị dâu à, người em này mời các chị một ly, lúc kết hôn chắc tôi sẽ không đến được, tất nhiên, anh Diệp đây cũng nhớ phải mời tôi, ha ha!"
Âu Dương Chấn Nam không thèm tính thử gã và Diệp Lăng ai nhỏ ai lớn, đứng dậy cười ha ha, giọng nói rất là cởi mở.
Cho dù ai cũng không nghĩ đến, cái người có dáng vẻ lịch sự nho nhã này, vậy mà là tội phạm tay nhiễm vô số màu tươi, tung hoành Nam Bắc Hoa Hạ, làm kinh sợ vô số người.
"Hì, yên tâm đi, nếu anh ấy dám không mời anh xem chúng tôi có đánh chết anh ấy hay không, tới tới tới, tôi với anh uống một ly!"
Người nói chuyện là Mộ Ngưng Hàm, cô đường đường chính là chị đại, loại chuyện này chỉ có cô là làm được nhất. Cô bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, lau vết rượu bên miệng, rất là sảng khoái lưu loát.
Con mắt của Âu Dương Chấn Nam mở lớn: "Ha ha được! Như vậy mới sảng khoái, tới, tôi cũng uống!"
Tiếng cười chậm rãi du dương, lúc nửa đêm, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, Diệp Lăng và Âu Dương Chấn Nam đi trên thảo nguyên, chậm rãi bước đi, nhẹ giọng trò chuyện.
"Mấy vị lão gia tử Hồng Môn chuẩn bị đẩy tôi lên thượng vị, Diệp Lăng, mạng của tôi là cậu cho. Mặc kệ tôi đứng ở ví trí nào, tôi có cái gì thì toàn bộ đều là của cậu!"
Âu Dương Chấn Nam xoay người, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc, trong lời nói của gã chứa rất nhiều ý. Lúc này đây, gã không chỉ nói chuyện cũ với Diệp Lăng.
Ở nước Mỹ, gã đã nghe được sự tích đáng sợ của Diệp Lăng, bị sự đáng sợ của tên này làm cho rung động hoàn toàn.
Âu Dương Chấn Nam là một người trọng tình trọng nghĩa, cũng là một người có dã tâm. Cho nên, dựa vào Diệp Lăng, không chỉ có thể trả lại ân cứu mạng, lại còn có thể ngồi ổn trên cái ghế thủ lĩnh kia, cớ sao mà không làm đây.
Diệp Lăng nghe được lời này của Âu Dương Chấn Nam, khẽ mỉm cười một cái, nhìn thảo nguyên yên tĩnh không tiếng động trong màn đêm kia, lại có một loại cảm xúc kỳ lạ khác: "Anh ngồi ghế thủ lĩnh kia của anh, tôi ngồi trên ghế dân thường của tôi."
"Chẳng qua anh phải nhớ kỹ, anh là bạn bè, là anh em của tôi, lúc nào cần tôi giúp đỡ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, giữa bạn bè với nhau không cần phải nói nhiều như vậy."
Âu Dương Chấn Nam là một người không tệ, Diệp Lăng cũng thật lòng muốn làm bạn bè. Giữa bạn bè với nhau không nên tồn tại chuyện lợi ích, như vậy sẽ làm hại đến tình cảm hai bên.
Nhất thời Âu Dương Chấn Nam ngẩn người, lập tức cảm động không gì sánh được, không nói gì thêm. Đột nhiên đôi mắt của gã mở to, chỉ thấy bên trong màn đêm, một đạo bóng trắng to lớn đang điên cuồng chạy tới chỗ bọn họ.
"Không tốt! Đây là thứ gì, sao lại giống như một con sư tử vậy!"Âu Dương Chấn Nam vừa nói chuyện vừa giơ súng lên, đây chính là thảo nguyên, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Diệp Lăng trực tiếp xua tay ngăn gã lại: "Không có gì đâu, chỉ là một con súc sinh mà thôi, vả lại cũng không phải là người ngoài."
Âu Dương Chấn Nam không biết lời này có ý gì, chẳng qua Diệp Lăng lại biết, thứ đang chạy đến là tên Tiểu Bạch hỗn đản không biết đi đâu dạo chơi bây giờ mới chạy về.
Thân ảnh khổng lồ giống như sư tử, cả người trắng tinh, uy vũ không gì sánh được. Đây chính là Tiểu Bạch, nó chạy thẳng đến bên cạnh Diệp Lăng.
"Nói đi, đi đâu đó, ta còn tưởng rằng ngươi chết ở bên ngoài rồi chứ." Diệp Lăng nhẹ giọng cười nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn Âu Dương Chấn Nam một chút, sau đó truyền âm cho Diệp Lăng: "Không đi đâu cả, chỉ đi dạo một vòng thôi, kết quả gặp phải vài con sói có huyết mạch thấp hèn, lại dám khiêu khích bản vương vĩ đại ta đây, cho nên ta đã giết vài con."
"Đúng rồi, ta thấy chúng nó đi về phía các ngươi, không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Diệp Lăng ngẩn người, ta sát, một đám sói hoang kia vậy mà do cái tên hỗn đản đáng chết này dẫn tới. Nghĩ tới đây, Diệp Lăng không khỏi khóc không ra nước mắt.
"Diệp Lăng, bất luận như thế nào, mặc kệ tôi leo đến vị trí cao như thế nào, cậu vĩnh viễn là anh em của tôi, tất cả lực lượng của tôi đều là của cậu."
"Không cần phải nói nhiều với tôi nữa, mạng của tôi là do cậu cho, về chuyện này thì không có chuyện gì có thể thay thế được. Có thể sau này tôi sẽ khống chế được thế giới, làm náo động thế tục, nhưng tất cả đều kém hơn chuyện cậu cho tôi một mạng sống."
"Lúc kết hôn đừng mời tôi, tôi không đi được đâu, ha ha, tôi đi đây, tạm biệt!"
Nói xong, Âu Dương Chấn Nam xoay người rời đi, xua tay đi nhanh về phía bầu trời đầy sao kia. Cách đó không xa, một chiếc trực thăng đột nhiên sáng đen, cánh quạt điên cuồng chuyển động.
Âu Dương Chấn Nam trực tiếp nhảy vào, trực thăng chậm rãi bay lên, Diệp Lăng mỉm cười, cưỡi trên người Tiểu Bạch rồi vỗ lên người của nó.
Tiểu Bạch rất không vui, bốn chân bước ra, thân ảnh như gió, biến mất trên thảo nguyên mờ mịt.
Lúc này Âu Dương Chấn Nam đã ngồi trên trực thăng bay giữa không trung, gã ngẩn người nhìn Diệp Lăng cưỡi Tiểu Bạch rời đi, trong mắt tràn đầy sự chấn động. Gã nhìn ra được sự bất phàm của Tiểu Bạch, lại không nghĩ rằng Diệp Lăng có thể thuần hóa một con Linh Thú để nó nghe lời như vậy.